Trong mắt Cửu hoàng thúc thoáng qua một tia lạnh lẽo, tràn ngập sát ý…
Sự tức giận của Cửu hoàng thúc thể hiện quá rõ ràng, Thái y và y nữ nơm nớp lo sợ quỳ xuống dưới chân hắn, không thể nói thành lời.
Phượng Khương Trần ngước mắt nhìn lên, trào phúng nói: “Không sâu sao có thể chảy nhiều máu thế được? Ngài cho rằng ta nhiều máu thế à?’’
Cả hai lần bị thương đều vì Cửu hoàng thúc, sao Phượng Khương Trần có thể không bực bội cho được.
Ánh mắt Cửu hoàng thúc tối sầm lại, nhìn Phượng Khương Trần ngồi dưới ánh nến vẫn bình tĩnh tựa như làn nước mùa thu, trong lòng chua xót.
Cuối cùng vẫn là hắn là bị thương đến nàng!
Cửu hoàng thúc lui về phía sau một bước, khôi phục lại vẻ bình tĩnh và xa cách thường ngày: “An thái y, ông đứng lên đi, bổn vương biết ông am hiểu chữa trị ngoại thương, Phương cô nương giao cho ông, bổn vương muốn nàng ấy lành lặn như lúc đầu.
’’
An thái y bày ra vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể đáp lại, nhưng trong lòng lại âm thầm phiền não, vết thương sâu như thế làm sao có thể hoàn hảo như lúc đầu được? Nhưng Cửu hoàng thúc lại không thèm đếm xỉa đến chuyện đó, cho nên mới để lại những lời này rồi sải bước ra khỏi cung điện, bước chân vội vàng giống như đã quên mất điều gì đó quan trọng lắm…
thương vẫn còn đó, đại phu dù có cao siêu đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể chữa lành được vết thương đã từng trải qua.
An thái y lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có một người hiểu lý lẽ.
….
“Lão Cửu vội vàng đi ra ngoài chỉ để tìm thái y cho Phượng Khương Trần thôi sao, hắn còn làm gì nữa?’’ Hoàng thượng trầm tư suy nghĩ, mãi đến tận bây giờ hắn vẫn không tin Cửu hoàng thúc có tình cảm thực sự với Phượng Khương Trần.
Thái giám mặc áo xám quỳ ở giữa đại điện, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hồi bẩm Hoàng thượng, ngoại trừ tìm thái y cho Phượng cô nương, Cửu hoàng thúc không làm bất cứ chuyện gì nữa cả, hơn nữa còn để Phượng cô nương tắm rửa trong bể tắm của mình.
’’
Bể tắm kia là bảo bối của Cửu hoàng thúc, nước trong đó được dẫn từ suối nước nóng thiên nhiên, rất tốt cho sức khoẻ, Thái tử đã từng mở miệng muốn tắm trong bồn tắm đó nhưng cũng bị Cửu hoàng thúc nhẹ nhàng từ chối.
“Nói như vậy, Lão Cửu thật đúng là quan tâm người ta.
’’ Sau lưng người khác, Hoàng thượng không hề che giấu sự chán ghét của mình với Đông Lăng Vũ Cửu.
“Chuyện này nô tài thực sự cũng không biết, chỉ cảm thấy Cửu hoàng thúc làm như thế hoặc là hơi quá mức, hoặc là đang cố ý diễn trò.
’’ Thái giám bên dưới là tâm phúc của Hoàng thượng, hắn hiểu rõ tâm tư của chủ nhân mình, lúc này mới nói ra những suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng.
“Vị Cửu đệ này của Trẫm từ trước đến nay vẫn luôn là người khôn khéo, thật là giả, giả là thật, ngay cả trẫm cũng không thể nhìn thấu.
” Hoàng thượng ích kỷ hi vọng Đông Lăng Vũ Cửu có thể quan tâm đến Phượng Khương Trần, nhưng cũng không tin một nữ nhân có thể khiến hắn bỏ lỡ chuyện lớn.
Nhiều năm như vậy, Hoàng thượng không thể tìm ra bất cứ nhược điểm nào trên người Đông Lăng Vũ Cửu, Phượng Khương Trần là nhược điểm đầu tiên mà hắn lộ ra ngoài, nhưng nhược điểm này rõ ràng quá mức khiến Hoàng thượng không thể nào tin nổi.
.
Danh Sách Chương: