Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, tựa người vào giường giống như đang ngủ say, Đồng giác và Đông Dao thấy vậy cũng nói chuyện nhỏ nhẹ hơn nữa, cuối cùng trở nên im lặng.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, lặng lẽ nói: “Tiểu thư ngủ rồi.

’’
Nhưng ngay khi hai người họ bước đến chuẩn bị đỡ Phượng Khương Trần nằm xuống thì Phượng Khương Trần đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh kia như muốn bắn thẳng vào trái tim hai người…
Hai người nha hoàn giật mình sững sốt tại chỗ, đợi đến khi các nàng hồi phục lại tinh thần thì thấy trong mắt Phượng Khương Trần loé lên ánh sáng sâu thẳm khó lường, không hề có dáng vẻ buồn ngủ chút nào.


“Tiếp tục nói đi.

’’ Phượng Khương Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che dấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

“Vâng.

’’ Đồng giác và Đồng Dao vẫn chưa thể định thần lại, lắp bắp nói, lần này cho dù Phượng Khương Trần thực sự ngủ say, hai người cũng không dám dừng lại.

Bọn họ âm thầm so sánh Phượng Khương Trần và đại công tử Vương Cẩm Lăng, phát hiện hai người này đều giống nhau, thoạt nhìn có vẻ như đang không nghe người khác nói nhưng nếu có một chút sai sót, cả hai đều có thể nhìn ra ngay lập tức; Thoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng chỉ cần nở một nụ cười đã có thể máu chảy thành sông, giết người trong vô hình.

Hai nàng cảm thấy phong thái đó xuất hiện trên người đại công tử cũng là chuyện thường tình, suy cho cùng Vương gia đã có bề dày lịch sự hơn mấy trăm năm, nhưng Phượng gia thì sao?
Không nói đến phụ mẫu nàng mất sớm, mà cho dù hai người còn sống đi chăng nữa thì dựa vào thân phận và xuất thân của bọn họ, làm sao có thể nuôi dưỡng Phượng Khương Trần thành một người có phong thái thiên chi kiêu tử như thế này?
Hai nha hoàn mặc dù cực kỳ khó hiểu nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, tiểu thư của nàng tuy rằng dễ nói chuyện nhưng tuyệt đối không phải là người mềm lòng mặc kệ người khác gây khó dễ.


Đồng giác và Đồng Dao không dám trở trò, càng nói càng trôi chảy, từng câu từng chữ đều nói đến trọng điểm, mãi cho đến khi nói rõ tất cả mọi chuyện, hai người mới im lặng nghe lệnh.

“Nói như thế, vị Lý đại nhân Lý Tuần thuộc phe trung lập, Hoàng thượng phái một người như vậy đến rốt cuộc là có ý gì?’’ Phượng Khương Trần thực sự không hiểu ý định của Hoàng thượng.

Nếu thực sự muốn nàng chết, hắn nhất định sẽ không phải người như Lý Tuần đến canh giữ, nhưng nếu không muốn tính mạng của nàng thì sao lại giam nàng trong Phượng phủ tự sinh tự diệt.

Có đánh chết Phượng Khương Trần cũng không tin, cho dù người hạ độc nàng không phải là Hoàng thượng thì chắc chắn hắn cũng phải biết chuyện nàng trúng độc.

“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm, vị Lý đại nhân kia không những không gây khó dễ mà còn có vẻ rất quan tâm đến chúng ta.

’’ Đồng Dao và Đồng giác biết Phượng Khương Trần là người có chính kiến, các nàng không dám tuỳ tiện đưa ra bất cứ ý tưởng nào trước mặt nàng.

Phượng Khương Trần cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu cầu Đồng Dao và Đồng giác đưa ra quyết định, nói thật, nàng vẫn không tin hai nha hoàn này.

Mặc dù trong khoảng thời gian nàng sốt cao đến hôn mê bất tỉnh này hai người bọn họ đã chăm sóc nàng rất chu đáo nhưng đó cũng là làm trọn chức trách của nha hoàn, Phượng Khương Trần không nghĩ rằng mình nên tin tưởng bọn họ chỉ vì bọn họ đã làm hết phận sự.


Phải biết rằng nếu nàng thực sự xảy ra chuyện gì không hay thì hai nha hoàn này cũng phải chôn cùng, các nàng chăm sóc nàng chỉ là để bảo toàn tính mạng của mình mà thôi, nếu thực sự tốt với nàng, bọn họ cũng không phải không có cách nào truyền tin tức ra ngoài.

Suy cho cùng, trong lòng bọn họ, Vương Cẩm Lăng quan trọng hơn tất cả, hai người lo lắng nếu Vương Cẩm Lăng biết tình trạng của nàng thì sẽ làm ra những chuyện có hại cho Vương gia.

Nha hoàn như thế chỉ có thể sử dụng chứ không thể trở thành tâm phúc, cho dù làm gì đi chăng nữa hai người bọn họ cũng sẽ không đặt lợi ích của nàng lên hàng đầu.

“Phái người theo dõi ba binh lính kia, xem bọn họ tiếp xúc với những người nào, tuyệt đối không được rút dây động rừng, ngoại trừ hai người các ngươi, ta không hi vọng có người thứ ba biết tin tức ta đã tỉnh lại, bao gồm cả đại công tử.

’’ Giọng điệu của Phượng Khương Trần mặc dù rất nhẹ nhưng lại không cho phép người khác nghi ngờ và từ chối.

Đồng giác và Đông Dao hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng của họ, nếu bọn họ tiết lộ tin tức ra ngoài, thì…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK