Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không có cách nào, tốc độ nước đi của Phượng Khương Trần quá nhanh, nàng hoàn toàn không cho Tô Quán thời gian uống nước chớ đừng nói là ăn chút điểm tâm, đặc biệt là đến buổi chiều, Phượng Khương Trần giống như là cố ý hành hạ Tô Quán vậy, sau khi Tô Quán đi nước cờ xong, trong vòng ba giây nàng đã đi, căn bản không cho Tô Quán cơ hội thở dốc, cố tình làm Tô Quán mệt chết.

Người đánh cờ đều biết, đánh cờ là dùng đầu để sống, đi một bước hay là muốn đi ba bước, thậm chí chớp mắt, nước đi của Phượng Khương Trần nhanh chóng hạ xuống,các dây thần kinh trong đầu Tô Quán vẫn luôn căng thẳng, hoàn toàn không dám buông lỏng nửa phân.

Tiếp sau đó, đối với Tô Quán mà nói, đánh cờ đã là một loại hành hạ, mất một lúc lâu nàng mới nghĩ xong một bước, Phượng Khương Trần đã có nước đi ngay tức khắc, nàng ta còn chưa kịp buông lỏng một chút lại phải nghĩ bước tiếp theo đi như thế nào, vòng đi vòng lại, gương mặt Tô Quán trắng bệch, ngay cả mắt không thể chống đỡ nổi nữa.


Màn đêm buông xuống, thư đồng của thư viện hoàng thất tay chân nhanh nhẹn đốt chậu lửa ở giữa sân, ánh lửa chiếu sáng học viện một màu trắng, làm mọi người nhìn thấy rõ hai nữ tử đang đánh cờ kia, một người tinh thần tràn trề, một người tinh thần mệt lả.

Cho dù thắng bại trên bàn cờ chưa phân, nhưng địa vị của hai nữ tử ở trong lòng mọi người đã phân rõ cao thấp.

Phượng Khương Trần nhìn bàn cờ một cái, biết chỉ còn ba con cờ là đầy bàn cờ, trong lòng lại nghĩ vị trí nước đi tiếp theo màTô Quán hạ, cùng lúc suy nghĩ đối sách, suy tính hết lần này tới lần khác, sau khi xác định không sai, Phượng Khương Trần thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dây thần kinh căng thẳng cũng rốt cuộc thư giãn xuống, hạ xuống chỗ này, mặc dù nàng không cầm chắc phần thắng, nhưng có thể khẳng định không thua được.

Ôi… Không phải Phượng Khương Trần không muốn thắng Tô Quán, thật sự là nàng không có cái năng lực kia.

Nàng đánh cờ không tệ, hạ cũng rất tốt, nhưng đừng quên rằng Tô Quán cũng là học đánh cờ từ nhỏ, tài đánh cờ cũng không kém, Phượng Khương Trần có thể hạ đến con cờ thứ năm lăm với Tô Quán vẫn là nhờ công lao khinh địch của Tô Quán và cách chơi quỷ dị của Phượng Khương Trần, dĩ nhiên sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngày thường của Tô Quán mất đi.

Cuối cùng còn hai con cờ, tay Tô Quán cầm cờ đen, hồi lâu vẫn không hạ xuống, nàng ta biết lúc này đã không có cách nào xoay chuyển, một tiếng “bộp”, ném quân cờ đen vào trong hũ.


“Phượng Khương Trần, chúng ta hòa.

” Rốt cục nói ra những lời này, Tô Quán thở phào nhẹ nhõm, tựa như sức lực toàn thân đều tiêu hao hết, cả người ngồi dựa lên ghế.

Cuối cùng cũng hòa nhau rồi, lại hạ xuống lần nữa, nàng cực kì mệt nhưng không sao, có thể nói là hòa nhau, nhưng Tô Quán biết rõ, nàng ta thua rồi…
“Hòa? Tô tiểu thư đang nói đùa sao?” Phượng Khương Trần để chén trà trong tay xuống, vẻ mặt kinh ngạc, vừa hợp ý cũng cười nở hoa, rốt cuộc nàng cũng chờ được đến giây phút này, mệt chết nàng rồi.

Tuy chơi cờ là trí não hoạt động nhưng lúc này nàng còn mệt mỏi hơn so với đứng một ngày ở bàn mổ, sau đó cũng không còn ai muốn tìm nàng chơi cờ, nàng sốt ruột với.

“Thế nào? Ngoại trừ hòa thì Phượng tiểu thư còn có con đường nào khác sao?” Tô Quán nhìn thoáng qua bàn cờ, chẳng biết tại sao lại có hiếu thảo và trống rỗng, đoán chừng là do Phượng Khương Trần cười quá chói mắt.


Phượng Khương Trần không để ý đến Tô Quán, mà bỏ hết quân trên bàn cờ vào trong hũ, trắng đen đều có, chỉ để lại một phần ba quân trên bàn cờ.

“Ván vừa rồi, ngươi nói hòa là hòa, nhưng mà hòa thì thiếu một chút thú vị, Tô tiểu thư, đây là bàn cờ do ta bày ra, nếu như ngươi có thể phá được ván cờ này trước khi tất cả cuộc tỷ thí kết thúc, vậy thì coi như ta thua ở so tài cờ vây, nếu như không phá được thì coi như hòa cũng được rồi.


Bên ngoài trông có vẻ nàng là người chịu thiệt thòi, nàng lại lấy một ván hòa đổi lấy một ván mà Tô Quán có khả năng thắng được, phân tán tinh thần và sức lực của Tô Quán, nói như vậy, trước khi toàn bộ trận tỷ thí kết thúc, sức lực còn lại của Tô Quán không thể không dồn vào để phá giải trận cờ này, đến lúc đó sẽ không rảnh tìm nàng gây phiền phức, hoặc là tính toán nàng gì đó, hơn nữa trong những trận tỷ thí tiếp theo cũng có thể làm rối loạn tâm trí nàng ta, để Tô Quán không thể toàn tâm toàn ý tỷ thí.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK