Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Gần đây, nàng một mực học trung y, nàng là xuất thân từ học Tây y, có nguồn gốc tự học y, tự học trung y cũng dễ so với người bình thường, cũng chỉ người bình thường mới mau, tài trung y bây giờ của nàng chưa thể làm thầy nhưng bệnh nhẹ một chút vẫn có thể chẩn đoán được, chắc là sẽ không khai y.

Nửa đêm thì khuya, Phượng Khương Trần rốt cục mệt rã rời, chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa mở cửa ra lại nghe như phảng phất mùi máu tươi trong không khí.

“Người nào, đi ra.

” Phượng Khương Trần đứng ở giữa cửa, đề cao cảnh giác.


Bên ngoài tiểu viện có thị vệ canh giữ, nàng không có nghe thấy tiếng đánh nhau, có thể xông vào trong nội viện rõ ràng người tới không đơn giản.

“Là ta, đừng lên tiếng.

” Lam Cửu Khánh đi ra từ một góc đối diện ở thư phòng, tay phải che lấy bụng trái phòng ngừa máu chảy xuống.

Thanh âm suy yếu, hơi thở dốc, xem chừng bị thương không nhẹ.

“Cửu Khánh? Ngươi bị thương sao?” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng bên cạnh nàng có thị vệ bảo hộ, vậy nên cực ít có người nửa đêm len lén đi xem bệnh.

Tuy rằng nửa đêm mang đến phiền phức cho nàng nhiều nhất chính là Lam Cửu Khánh, Nhưng Tây Lăng Thái tử cũng đã tới một lần, nàng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, lần thứ hai rơi vào tay Tây Lăng Thiên Lâm nọ thì có thể bảo toàn một mạng, nhưng thuần khiết thì chưa chắc có thể bảo vệ, nàng không bỏ qua ánh mắt mà Tây Lăng Thiên Lâm nhìn nàng.

Trong bóng tối, Lam Cửu Khánh lộ ra một cái cười khổ: “Ừ, giúp ta xử lý một chút vết thương, ngày mai ta còn có chuyện quan trọng phải làm.


“Tới thư phòng trước đi.


” Phượng Khương Trần không hỏi Lam Cửu Khánh làm thế nào để tách khỏi thị vệ bên ngoài, mở cửa thư phòng ý bảo Lam Cửu Khánh đi vào.

Tuy rằng nàng hứa hẹn, Lam Cửu Khánh mở miệng yêu cầu nàng làm chuyện gì, nàng sẽ gắng sức đi làm, cũng không có nghĩ tới nhúng tay vào cuộc sống của Lam Cửu Khánh, càng không có nghĩ tới biết chuyện của Lam Cửu.

“Ngươi đi ra cái giường thấp phía sau tấm bình phong nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy đồ.

” Phượng Khương Trần đóng kĩ cửa thư phòng lại, xoay người đi đến phòng của Đồng Giác và Đồng Dao.

Có một số việc cũng nên làm cho các nàng ấy biết.

Phượng Khương Trần đi rồi, Lam Cửu Khánh lấy từ trong ngực ra một vật đã vào lần muốn trả lại cho Phượng Khương Trần, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp, lúc này đây chính mình bị thương, không nghỉ ngơi vài ngày sợ là không được, nhân cơ hội còn có thể đưa vật này cho Phượng Khương Trần là được rồi, về phần nàng nghĩ như thế nào thì mặc kệ.

Lam Cửu Khánh đặt mình xuống cái giường thấp, hắn tin tưởng Phượng Khương Trần sẽ hiểu rõ đây là ý gì.

Lại nói tiếp, ngày hôm nay hắn hoàn toàn là đi chịu tội thay Bộ Kinh Vân, nếu không phải tại Bộ Kinh Vân thất trách, sao hắn có thể bị thương ở thời khắc quan trọng chứ.


Tin tức Dạ Diệp mất tích đã bị lộ, nơi Bộ Kinh Vân giam giữ Dạ Diệp đã bị Nam Lăng Cẩm Phàm tìm thấy, Nam Lăng Cẩm Phàm phái một nhóm tử sĩ đi cứu người, vì Bảo nhi, Bộ Kinh Vân không nhìn thấy tín hiệu xin giúp đỡ của nhóm người thủ vệ, mắt thấy Dạ Diệp được người ta cứu đi, nhóm người thủ vệ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là phát tín hiệu cho hắn.

Hắn vội vàng chạy đi, chặn Dạ Diệp đang chuẩn bị rời khỏi nơi giam giữ, nhưng giữa đường bị Tây Lăng Thiên Lâm phục giết, kết quả Dạ Diệp được cứu đi, hắn cũng bị trọng thương.

Đối với chuyện Tây Lăng Thiên Lâm lợi dụng Nam Lăng Cẩm Phàm, Lam Cửu Khánh thật sự bội phục, đồng thời cũng hiểu rõ nội bộ Nam Lăng đang có vấn đề lớn, nếu không thì Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ không hành sự vội vàng như vậy.

Đương nhiên, chuyện này đáng hận nhất chính là Bộ Kinh Vân, một ngày nào đó Bộ Kinh Vân sẽ chết trên bụng nữ nhân, lần này hắn không thể không cho Bộ Kinh Vân một bài học.

Lam Cửu Khánh nằm lệch về một bên trên chiếc giường nhỏ, chờ Phượng Khương Trần tiến đến, nhưng khi tiếng bước chân vang lên thì Lam Cửu Khánh bật người đề phòng đứng lên, giống như một con báo, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân của ba người, trong đó hai người rõ ràng có một chút võ công, mỗi lần Phượng Khương Trần thay hắn băng bó đều là một người.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK