Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có năng lực đó? Đến nhìn còn chưa có nhìn.

Làm sao ngươi biết ngươi không có năng lực đó? Phượng Khương Trần, đừng để ta nói lại lần thứ ba, đi cùng chúng ta, nếu không, ta sẽ phái người áp giải ngươi đi” Vương Thất đứng lên, giọng điệu không cho phép Phượng Khương Trần cự tuyệt.

Đương nhiên Tạ Tam cũng không thể ngồi tiếp nữa, hôm nay hai người đích thân tới cửa, nếu như Phượng Khương Trần không đi thì mặt mũi của cả hai không phải sẽ mất sạch rồi sao?

Hai nhà Vương Tạ vừa xảy ra vụ tai tiếng chủ mẫu sát hại thứ trưởng tử, lại thêm một vụ tai tiếng khác là bị Phượng Khương Trần quét ra khỏ cửa, chuyện này sẽ khiến mặt mũi của gia tộc trăm năm không biết phải đặt ở đâu.

Hôm nay, Phượng Khương Trần muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi.

“Haiz”

……

Sau khi hít một hơi thật sâu, Phượng Khương Trần biết mình không còn đường lui, nàng khẽ lẩm bẩm: “Hai vị công tử thịnh tình khó khước từ, nhưng Khương Trần lại vô lễ, vậy xin mời hai vị công tử dẫn đường”

Xem dáng vẻ, thực sự đã chuyển công đường đến nhà họ Tạ rồi, thế lực của nhà họ Tạ này thực sự không phải bình thường.

Được thôi, không đắc tội được, thì không đắc tội thôi.

“Đáng lẽ nên sớm như vậy” Tạ Tam đi ngang qua Phượng Khương Trần và thì thầm nói.

“Không phải ai cũng có quyền nói không”

Nói xong, hắn ta sải bước đi ra ngoài.

Bên ngoài Phượng Phủ, xe ngựa của Tạ Tam và Vương Thất đã đợi sẵn bên ngoài, hai người này bước ra ngồi thẳng vào, ra hiệu cho người đánh xe đi, hoàn toàn không hề có ý mời Phượng Khương Trần.

Xe ngựa ‘cộc cộc cộc’ chạy về phía trước, để lại Phượng Khương Trần đang đứng yên tại chỗ.

“Phượng tiểu thư?” Hai vị quan sai vẻ mặt ngượng ngùng, cực kỳ ngại ngùng.

Bọn họ không có năng lực đó, ra cửa đã có xe ngựa, loại người giống như bọn họ, đi đến đâu đều có hai chân.

Nhưng Phượng tiểu thư này nói thế nào cũng là thiên kim của một gia đình quan chức yểu điệu, mặc dù đã lụi bại rồi, nhưng hai vị công tự Vương Tạ làm chuyện này cũng quá đáng lắm rồi.

Phượng Khương Trần không quan tâm, xua tay: “Các ngươi đi thong thả, không sao”

Đến thế giới này lâu như vậy rồi, trừ lần trước vào quan phủ ra, nàng cũng chưa đi ra ngoài nhiều, nhân cơ hội nhìn ngắm một chút kinh thành sôi động này cũng là chuyện tốt.

Con đường lát đá xanh và căn gác gỗ đối với hai quan sai này mà nói, là những thứ không thể nào quen thuộc hơn, nhưng Phượng Khương Trần lại thích thú khi nhìn thấy nó, trong ánh mắt không khỏi lộ rõ sự tán thưởng và ngưỡng mộ.

Đi trên con đường ở vùng đất cổ kính này, nghe tiếng chào bán của người bán hàng rong, nhìn người qua lại trên đường, tâm trạng của Phượng Khương Trần cũng càng thêm bình tĩnh.

Cuộc sống, không phải chính là như vậy sao?

Khi bạn đang chạy đua với cuộc sống, bạn phải chịu áp lực do cuộc sống mang lại, áp lực này có thể khiến bạn choáng ngợp, nhưng nó không thể làm cong cột sống của bạn.

Đi bộ chậm rãi suốt quãng đường, tận hưởng cuộc sống của những lão bách tính bình thường thời cổ đại, khi Phượng Khương Trần đến nhà họ Tạ, ảnh hưởng mà Tạ Tam và Vương Thất để lại toàn bộ đều bị loại bỏ.

Hai vị quan sai tiến lên trước báo danh thân phận, người canh cửa của nhà họ Tạ vẻ mặt đề phòng, sau khi nhìn kỹ từ trên xuống dưới, mới kiêu ngạo mở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK