Mỗi khi nhắc tới việc này, Phượng Khương Trần đều không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn thuận theo Cửu Hoàng thúc.
Nàng hiểu rất rõ, vết thương này của nàng chắc chắn sẽ để lại sẹo, việc này rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng Cửu Hoàng thúc lại đem toàn bộ sai lầm ôm vào người mình, mỗi khi thấy vết thương trên người nàng, đều tự trách không thôi.
Hơn nữa, Cửu Hoàng thúc quả thật giống như những gì mà chính hắn đã hứa, ngày hôm đó nói tin tưởng nàng, sau khi tha thứ cho nàng, sẽ không nhắc lại chuyện nàng cứu Vương Cẩm Lăng và chuyện ở hẻm núi nữa, nàng thăm dò nhắc đến, Cửu Hoàng thúc cũng không có dáng vẻ để tâm đến, chuyên chú tìm thuốc, không hy vọng để lại trên người nàng.
Mười ngày trước người phía dưới ra roi thúc ngựa, lấy Tuyết Liên Bách Hoa Cao từ hoàng thành đến, nhưng lại bởi vì vết thương của Phượng Khương Trần đã chậm trễ quá lâu, cho dù là Tuyết Liên Bách Hoa Cao ngàn vàng không bán của cốc chủ cốc Huyền Y cũng vô dụng.
Cửu Hoàng thúc gửi thư cho cốc chủ cốc Huyền Y, để cho ông ta mang thêm thuốc tốt hơn, không tiếc bất kỳ giá nào, hắn cũng phải xóa vết sẹo trên người Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần thấy Cửu Hoàng thúc vì nàng, không tiếc dùng các lực lượng phí của, chỉ yên lặng nhận lấy, chẳng hề nói một câu, đương nhiên nàng cũng nói không nên lời.
Làm một nữ nhân, nàng đương nhiên không hy vọng trên người mình có một vết sẹo như một con rết, cũng tương tự như vậy, làm một nữ nhân nàng không thể từ chối điểm tốt của Cửu Hoàng thúc…
Lúc này cho phép nàng thỉnh thoảng nhu nhược một chút, để nàng mơ một giấc mộng nho nhỏ, làm một tiểu nữ nhân không có buồn phiền, dù chỉ một ngày thôi cũng được.
Cửu Hoàng thúc không để cho Phượng Khương Trần thất vọng, cho Phượng Khương Trần một chặng đường rất đẹp, Phượng Khương Trần ra roi thúc ngựa, tốn chưa đến mười ngày đã từ chuồng ngựa đến hẻm núi Thái Lỗ Các, nhưng hiện tại bọn họ đi nửa tháng vẫn chưa đi hết một nửa đường.
Quan trọng nhất, Cửu Hoàng thúc còn nói chuyện về Vương Cẩm Lăng, trên người tên công tử đẹp hay có thương tích, không thích hợp đi đường, chuyện thực tế như nào thì tất cả mọi người đều rõ.
Đại quân tiếp tục tiến lên, Vương Cẩm Lăng lẳng lặng ngồi trong xe ngựa của mình, con mắt màu đen như đang luyến tiếc, tĩnh mịch mà trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì…
Phượng Khương Trần nằm trên đùi Cửu Hoàng thúc, ăn hoa quả mà mùa này cực hiếm có, là nho!
Chủ yếu nói nó hiếm có vì nho này là do đại nhân Cửu Hoàng thúc tự tay bóc đấy, từng quả từng quả đút vào trong miệng Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần chỉ cần há mồm là được.
“Phụt…” Phượng Khương Trần nôn hạt vào trong đĩa nhỏ trước mặt, lắc đầu với Cửu Hoàng thúc, tỏ ý nàng không muốn ăn nữa, miễn cưỡng ngồi lên từ người Cửu Hoàng thúc, dựa vào chiếc giường nhỏ.
Được Cửu Hoàng thúc nuông chiều nửa tháng, nàng càng ngày càng lười rồi.
Cửu Hoàng thúc cũng miễn cưỡng, vỗ tay… Tự có hạ nhân thu dọn đồ, lại bưng một chậu vàng đến cho hắn rửa tay, sau đó lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Sau khi rửa sạch tay, Cửu Hoàng thúc nhận lấy chiếc khăn trắng như tuyết, nho nhã lau sạch ngón tay, nhìn thoáng qua nữ nhân như là mèo con, lười biếng tựa vào chiếc giường nhỏ, thoả mãn gật đầu.
Không uổng phí hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng cũng khiến Phượng Khương Trần ngoan ngoãn ở trong xe ngựa.
Vương Cẩm Lăng, ngươi để cho bản vương không thoải mái, bản vương tuyệt đối sẽ không để ngươi dễ chịu…
Đáng tiếc, ý định lần này của Cửu Hoàng thúc, sau khi nhận được thư của cốc chủ Cốc Huyền Y thì lập tức thay đổi!
Danh Sách Chương: