Bọn họ thẩm vấn nửa ngày những người có liên quan đến chuyện này cũng không có chút manh mối nào, tiếp tục như vậy sẽ chỉ bất lợi đối với họ thôi.
Thời gian phá án tốt nhất là trong vòng hai mươi tư giờ, nếu qua thời gian đó manh mối và chứng cứ sẽ càng khó tìm thấy, kéo càng lâu họ càng khó tra ra được.
Phượng Khương Trần lo lắng nhìn về phía Cửu hoàng thúc, chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn, đột nhiên xảy ra như vậy chỉ sợ Cửu hoàng thúc không có chuẩn bị gì, “Được rồi, đừng lo lắng, chuyện của Thú Uyển tra không ra thì đêm nay hoàng hậu cũng ngủ không ngon.
Nàng đã lo lắng như vậy thì chúng ta tiếp tục thẩm vấn, chúng ta có thời gian một buổi tối, không cần vội…” Cửu hoàng thúc thấy Phượng Khương Trần có chút mệt mỏi, muốn để nàng nghỉ ngơi một chút.
Nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của nàng thì hắn biết nếu không điều tra rõ ràng, chắc chắn nàng ngủ không được.
Đúng như Phượng Khương Trần dự đoán, hoàng hậu nghe ngóng được nàng bị giữ lại cũng không tức giận mà lại cười khanh khách mặc chính phục.
“Đi, bản cung muốn gặp hoàng thượng.
”
Bên trong điện Thái Hòa đèn đuốc sáng trưng, hoàng thượng triệu tập một số trọng thần thương nghị đại sự, bầu không khí có chút căng thẳng, mấy đại thần đều cúi đầu không dám nói lời nào, vẻ mặt hoàng thượng âm trầm cũng không nói lời nào.
Lúc này tiểu thái giám đi vào, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đại thái giám thân cận của hoàng thượng thấy vậy thì nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng trách cứ: “Đồ cẩu vật không có mắt nhìn, không thấy được hoàng thượng đang nghị sự với mấy vị đại nhân sao, không có chuyện gì thì đừng làm phiền.
”
Vẻ mặt tiểu thái giám khổ sở: “Công công, hoàng hậu nương nương nói có chuyện quan trọng bẩm báo, tiểu nhân không dám không báo.
”
“Hoàng hậu nương nương? Được, ngươi ra ngoài đi.
” Khuôn mặt đại thái giám trầm xuống, đi về bên cạnh hoàng thượng, nhỏ giọng nói bên tai hoàng thượng.
“Hoàng hậu? Tin tức của nàng ta cũng nhanh thật, trẫm mới sai bắt người nàng ta liền nhận được tin tức, đúng là hoàng hậu tốt của trẫm!” Hoàng thượng nổi giận, cuối cùng giây phút này cũng bùng nổ.
“Để hoàng hậu vào, trẫm cũng muốn hỏi rốt cuộc trẫm đã đối xử với nàng ta thế nào mà nàng ta lại dám làm ra chuyện này.
”
Mấy vị lão thần không dám thở mạnh, từng người một cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày không dám ngẩng lên, lúc này ai mở miệng cầu tình cho hoàng hậu thì người đó đúng là đồ đần.
“Tuyên hoàng yết kiến!”
“Tuyên hoàng yết kiến!”
…
Trên mặt hoàng hậu mang nụ cười ung dung tự tại, còn không biết bên trong điện Thái Hòa, đợi chờ bà ta chính là cơn thịnh nộ của đế vương…
Hoàng hậu tiến vào đại điện liền phát hiện bầu không khí trong đại điện hình như không phù hợp cho lắm.
Bà cố nén sự bất an trong lòng rồi hành lễ, lúc này hoàng thượng lại cầm lấy một bản tấu chương, ném về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu không dám tránh, trên trán bị tấu chương nện trúng, đỏ ửng.
“Hoàng thượng bớt giận.
” Hoàng hậu không biết đã xảy ra việc gì, chỉ biết là tâm tình hoàng thượng không tốt, dường như bà đã đến không đúng lúc, trong lòng thầm trách cứ thái giám không sớm nói trước với bà.
Bà cuống quít nhặt tấu chương lên, quỳ gối xuống sàn.
“Bớt giận? Trẫm thấy hoàng hậu nói cũng hay thật, xem ngươi làm sao để trẫm bớt giận đây.
” Hai mắt của hoàng thượng đã đỏ ngầu, có thể nhìn ra được ông ta đã tức giận thế nào, một chút che giấu cũng không thèm làm nữa.
Danh Sách Chương: