Phượng Khương Trần là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ trên chiến trường, có miệng vết thương nào mà nàng chưa từng nhìn qua chứ.
Vết thương của Cửu Hoàng thúc đối với nàng mà nói cũng chỉ là vết thương nhỏ.
Ở cái thời kì thiếu thốn mà không đủ vật tư để chữa thương đó thì loại vết thương này đến băng bó cũng chẳng cần, trực tiếp dùng nước xả mạnh cho sạch sẽ xong rồi lấy tro trấu cầm máu là xong.
Phượng Khương Trần hoàn toàn không lo lắng nhưng nàng vẫn cố gắng để không làm đau Cửu Hoàng thúc, nên làm như nào thì làm như thế.
Qua nửa canh giờ nàng mới lấy hết được vụn gỗ rồi bắt đầu rửa sạch vết thương.
Phượng Khương Trần thay Cửu Hoàng thúc bôi thuốc rồi lấy băng gạc sạch cuốn vòng qua vòng lại hơn mười lớp.
“Mấy ngày này, ngài đừng để miệng vết thương đụng đến nước đó.” Đây là quy định của nghề nghiệp rồi, chứ nàng vốn dĩ không có ý quan tâm hay lo lắng cho hắn.
“Bao lâu thì có thể lành lại?” Cửu Hoàng thúc quơ quơ cái tay bị cuốn thành hình bánh bao.
Tay phải bị thương rồi thì sẽ không thuận tiện khi làm rất nhiều chuyện, đương nhiên, việc trước mắt là ôm Phượng Khương Trần thì cũng không được thuận tiện.
“Ba đến năm ngày là có thể tháo băng rồi.” Cửu Hoàng thúc là bị thương ở phần da thịt không thương tổn đến gân cốt.
Phượng Khương Trần thấy ngứa mắt Cửu Hoàng thúc nên mới cố ý băng thành hình bánh bao, nếu không phải Cửu Hoàng thúc không phải là người dễ chọc thì nàng còn định vẽ mấy cái đầu heo lên trên miếng băng đó, để xem hắn cao thâm thế nào, cao quý ra sao.
Từ đầu tới cuối Phượng Khương Trần luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc nên Cửu Hoàng thúc cũng không nghĩ tới Phượng Khương Trần sẽ trêu chọc hắn.
Bởi vậy nên hắn căn bản không nghĩ nhiều mà ngồi yên ở một chỗ nhìn Phượng Khương Trần rửa dược liệu.
Phượng Khương Trần vừa mới thu dọn sạch sẽ, đang chuẩn bị nhắc nhở Cửu Hoàng thúc về chuyện chuyển đi thì Xuân Hoạ lại tiến vào báo: “Vương gia, cô nương, đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
“Cùng bản vương dùng bữa đi.” Cửu Hoàng thúc ngay lập tức nhân cơ hội nói.
Thấy Phượng Khương Trần có vẻ không vui, Cửu Hoàng thúc lại bồi thêm một câu: “Đây là bữa trưa cuối cùng của bản vương ở Tây Âu viện rồi, sao thế? Khương Trần không muốn cùng bản vương ăn bữa trưa cuối cùng này sao?”
Hắn cố ý cường điệu bốn chữ ‘bữa trưa cuối cùng’.
Cửu Hoàng thúc đây là đang uy hiếp Phượng Khương Trần đây mà.
Nếu nàng không cùng hắn ăn bữa trưa này hắn sẽ không rời đi luôn.
Cửu Hoàng thúc, ngài thắng rồi.
“Được, Cửu Hoàng thúc ngài ăn trước đi ta đi rửa tay một lát.” Để có thể thành công tống cổ Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà cùng hắn so đo.
Lại nói chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, nàng cũng không phải là không nguyện ý.
Cửu Hoàng thúc là ai? Hắn không chỉ biết cách nắm bắt cơ hội mà còn biết cách tự tạo ra cơ hội cho chính mình nữa.
Lúc Phượng Khương Trần bước vào phòng ăn thì phát hiện trong đó không có lấy một người hầu, chỉ có Cửu Hoàng thúc ngồi một mình ở chỗ kia.
Lúc mới bắt đầu Phượng Khương Trần không có nghĩ nhiều.
Theo như nguyên tắc thì lúc ăn uống không được nói chuyện, Phượng Khương Trần liền bưng bát cơm lên ăn.
Nhưng ăn rồi ăn, ăn một hồi Phượng Khương Trần liền phát hiện có gì đó không thích hợp.
Bình thường Cửu Hoàng thúc lúc ăn đâu có phát ra mấy âm thanh bát đũa leng keeng lạch cạch đâu, hơn nữa đồ ăn còn bị văng tứ tung nữa.
Phép lịch sự trong lúc ăn cơm của Cửu Hoàng thúc lại kém như vậy sao?
Phượng Khương Trần từ từ buông bát đũa xuống, ngẩng đầu lên… Chỉ thấy Cửu Hoàng thúc tôn quý nhất thiên hạ trong miệng Địch Đông Minh lúc này đang chật vật vô cùng.
Hắn vụng về dùng tay trái để gắp mấy miếng thức ăn trong bát.
Ăn được nhiều hay ít thì khoan hẵng nói.
Chỉ cần nhìn đến chỗ đồ ăn hắn làm rơi vãi ra bàn cùng với mấy chấm nước canh dây đầy lên áo là đã biết tay trái của Cửu Hoàng thúc không dùng được rồi.
Rõ ràng chật vật vô cùng nhưng Cửu Hoàng thúc lại làm bộ như không thấy gì, bình tĩnh như thường, tiếp tục dùng tay trái chà đạp chỗ thức ăn trong bát.
Phượng Khương Tràn thực sự là nhìn không nổi nữa, liền đặt bát đũa xuống: “Cửu Hoàng thúc, để ta gọi nha hoàn vào hầu hạ ngài ăn cơm.” Ý tứ chính là để người ta đút cho ngài ăn đó.
Danh Sách Chương: