Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1728

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Một trong năm gã, người trông có vẻ giống như kẻ dẫn đầu đánh bạo hỏi nàng.

“Không muốn làm gì cả, hỏi ngươi một câu hỏi thôi.” Phượng Khương Trần trưng vẻ ung dung không thèm quan tâm ngẩng đầu, trong con ngươi tĩnh mịch kia tỏa ra sự lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như một con sói đang đối mặt với kẻ địch, chỉ trong khoảnh khắc này đã khiến người ta lòa mắt không còn nhìn thấy vết thương trên mặt nàng nữa.

Bất kể Phượng Khương Trần có ưu nhã cỡ nào, thản nhiên ung dung thế nào, con người thật bên trong nàng vẫn là như thế, một Phượng Khương Trần xách theo hòm thuốc chạy tới chạy đi trong chiến trường mưa bom bão đạn. Một quân nhân luôn phải chạy đua với tử thần, một nữ nhân có hơi thở vừa kiêu ngạo lại lạnh lẽo của quân nhân, một nữ nhân vốn có hơi thở lạnh lẽo, cứng rắn.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Gã đã hối hận đến phát khóc rồi, chỉ vì hỏi một câu mà lại làm tay của năm người bọn họ bị thương, thế cũng càn quấy quá rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác… bọn gã không dám vọng động tí nào, những ám vệ đột nhiên xuất hiện kia đã khiến bọn họ hiểu ra rằng, người trước mặt bọn họ đây không thể đắc tội nổi.

“Có nhìn thấy con ngựa kia không? Nam tử áo lam cưỡi con ngựa đó đâu rồi?” Phượng Khương Trần chỉ vào con ngựa ở bên ngoài, con ngựa đó là vật cưỡi của Cửu Hoàng thúc, ngựa dừng ở bên ngoài, chứng tỏ Cửu Hoàng thúc đã dừng chân ở đây.

“Nam nhân đó, ta có nhớ, khí thế của nam nhân đó rất mạnh, khi hắn đi vào không có người nào dám chọc đến hắn, hắn cũng không nói gì cả. Sau khi bước vào gọi một bình trà thì lại đuổi theo một đám người giang hồ rồi. À đúng rồi, đám người kia bắt cóc một tiểu cô nương, quần áo mà tiểu cô nương kia mặc trông rất quái dị. Sau khi đám người đó kéo nhau đi rồi thì nam tử mặc áo lam kia cũng đuổi theo sau, bọn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.”

Gã đàn ông thô kệch đó kể lại sự tình một cách đơn giản, Phượng Khương Trần cũng xem như là nghe hiểu, chỉ là không thể nào tin được vào lời thuật của gã, Cửu Hoàng thúc sẽ vì một cô nương mà đuổi theo sao, chuyện này kì lạ quá thể.

“Sao thế được?” Phượng Khương Trần hoài nghi những lời gã kia vừa nói ra, lúc này lại nghe thấy một giọng nữ truyền đến: “Này, ta nói chứ vị đại ca lạnh lùng, chờ ta một chút được không hả, ngươi ra tay cứu ta, có phải là nhìn trúng ta rồi không? Ngươi không nói lời nào, xem như là ngươi nhìn trúng ta thật nhé. Ha ha ha… bản cô nương quả nhiên là người gặp người…”

Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Cửu Hoàng thúc và một nữ tử mặc áo bông màu tím cùng nhau bước vào quán trà. Cửu Hoàng thúc vẻ mặt đen thui đi ở phía trước, nữ tử mặc đồ tím thì chạy chậm theo đuôi ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lạnh đến mức đỏ bừng, hai mắt lúng liếng, trông rất lanh lợi, khiến người ta vô thức nhớ tới một loài sinh vật nào đó.

Thân trên của nữ tử nọ mặt một chiếc áo ngắn màu tím, thân dưới thì mặt một chiếc quần dài vải bông, mà chiếc váy mà nàng ta mặc trên người cũng là một loại trường bào của nam tử thời đại này. Kiểu quần áo nam không ra nam nữ không ra nữ thế này đúng là khá quái dị, trông có vẻ dở dở ương ương.

Ánh mắt rơi vào chiếc quần của nữ tử mặc áo tím kia, trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên sự đề phòng, nàng vung dao trong tay, nói với năm gã thô kệch kia: “Mấy người đi được rồi.”

“Bọn tôi có thể đi rồi sao? Đa tạ nữ hiệp, đa tạ nữ hiệp.” Năm gã nghe xong, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, vừa đi đến cửa thì Phượng Khương Trần mở miệng gọi lại: “Chờ đã…”

“Vâng, nữ hiệp?” Vẻ mặt mấy gã sợ hãi nhìn lại Phượng Khương Trần, chỉ sợ Phượng Khương Trần sẽ làm khó bọn gã.

“Cầm đi này, tìm đại phu, tay của mấy người còn có thể giữ lại được, sau này đừng có ra ngoài bắt nạt kẻ khác, không phải ai cũng dễ nói chuyện như ta đâu.” Phượng Khương Trần móc ra một tờ ngân phiếu, định bắt chước võ lâm cao thủ có gì thì đập ngân phiếu, nhưng mà…

Tờ ngân phiếu quá nhẹ, mà sức nàng vung ra lại quá nhỏ, tờ ngân phiếu kia bay xuống mặt đất.

Âm thầm lau mồ hôi, phim truyền hình đúng là gạt người mà, muốn nện thì ngươi chỉ có thể cầm bạc để nện, ngân phiếu thì có cái sức nặng gì mà nện chứ.

“A…” Gã không ngờ Phượng Khương Trần lại cho bọn họ tiền, miệng há hốc, đến tận khi ngân phiếu rơi trên mặt đất rồi bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng nhặt tờ ngân phiếu lên, liên tục nói cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK