Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không nghĩ đến Vương gia lại quyết đoán như vậy, trực tiếp buộc phụ thân của Vương Cẩm Lăng nhường vị trí và nâng đỡ Vương Cẩm Lăng lên vị trí gia chủ.
“Tạ Hoàng thượng.” Vương Cẩm Lăng cũng không khách khí, trực tiếp đứng lên.

Bây giờ hắn có quyền nói chuyện ngang hàng với Hoàng thượng.

Hắn không phải phụ thân hắn, phụ thân hắn tài năng không đủ, gan nhỏ cẩn trọng, đối mặt với sự chèn ép của Hoàng thượng luôn một mực nhượng bộ, khiến Hoàng thượng càng ngày càng coi thường Vương gia, bây giờ hắn muốn thay đổi tình thế này.
Thế gia tuy phụ thuộc vào hoàng quyền, nhưng hoàng đế cũng không thể xem nhẹ quyền lực của thế gia.

“Chủ Vương gia không cần khách sáo.

Vương gia đột nhiên đổi chủ, tại sao trẫm không nhận được tin tức vậy?” Hoàng thượng tức giận trong lòng, Vương gia hành sự càng ngày càng ngông cuồng, một chút tin đồn cũng không có nghe nói qua.

Vương gia chưa được diệt trừ ông ta ăn ngủ không yên.
“Hoàng thượng cứ như trước đây, cứ gọi là Cẩm Lăng.

Các trưởng lão trong gia tộc luôn có ý định lập Cẩm Lăng làm gia chủ, nhưng đến hôm nay mới quyết định.

Trước tiên, Cẩm Lăng vào cung báo cho Hoàng thượng biết, ba ngày sau sẽ chiếu cáo thiên hạ, chủ Vương gia đã đổi người.”
“Thì ra là như vậy.

Ba ngày sau, trẫm nhất định sẽ đích thân tới chúc mừng.” Lúc này Hoàng thượng cũng đành phải buông bỏ thái độ.


Tuy rằng ông ta muốn diệt trừ Vương gia, nhưng cũng cần sự trợ giúp Vương gia.
“Hoàng ân bao la, Cẩm Lăng tạ Hoàng thượng yêu mến.” Vương Cẩm Lăng không có cự tuyệt.

Dù cho quyền thế của Vương gia có lớn cỡ nào đi nữa thì vẫn phải dựa vào hoàng quyền, không thể nằm ngoài quyền lực của Hoàng thượng.

Dĩ nhiên, Hoàng thượng cũng không dám làm gì Vương gia.
Đại lục Cửu Châu, ngoài đế vương của bốn nước, còn có tam đại thế gia: Thôi, Vương và Tạ có tư cách chiếu cáo thiên hạ.

Tam đại thế gia này đã truyền kế mấy ngàn năm, ngay cả hoàng tộc Lam thị tiền triều cũng đối xử trọng hậu với tam đại thế gia này, đương nhiên ở tiền triều, tam đại thế gia này vô cùng an phận, trước giờ không dám tranh quyền với hoàng thất.
Thế gia phụ thuộc vào hoàng quyền, con cháu thế gia từ trước đến nay chỉ lấy gia tộc làm trọng, vì vậy sau khi đế quốc Lam thị bị diệt vong, hai gia tộc Vương và Tạ dựa vào hoàng quyền mới, cũng không biết vì sao Thôi gia lại không chịu dựa vào.

Khi đế quốc Lam thị diệt vong, gia tộc Thôi gia ở ẩn lánh đời, hoàng đế bốn nước đều không thể tìm thấy dấu vết của đệ nhất thế gia ở Cửu Châu này.

ngạo của thiếu niên đắc chí, nhưng khiến người ta biết rõ hôm nay tâm trạng của Vương Cẩm Lăng rất tốt, lúc này đột nhiên sầm mặt xuống, khiến mọi người cũng lo lắng sợ hãi theo.

Phượng Khương Trần đã sớm biết Vương Cẩm Lăng vào cung là vì mình, nghe nói như vậy cũng không kinh ngạc, đứng dậy và bình tĩnh nói: “Bị người ta đánh.” Không có ý cáo trạng, chỉ đơn thuần là kể lại sự thật.
“Bị người ta đánh? Kẻ nào lại ra tay với một nữ tử yếu đuối như ngươi ngay trước mặt nhiều người như vậy? Sao hả? Khi dễ Đông Lăng ta không có ai sao?” Cảm xúc của Vương Cẩm Lăng luôn trầm lắng, đột nhiên trở nên tức giận khiến tất cả mọi người trong điện không dám lên tiếng, thậm chí đến thở cũng dè chừng.
Gia chủ Vương gia đang muốn gây dựng uy thế; nước Nam Lăng có thể phải đổ máu; chúng thần im lặng, nhưng trong lòng lại vui mừng lạ thường.
Gương mặt Nam Lăng Cẩm Phàm như bảng gam màu, lúc trắng lúc đỏ, nắm chặt nắm đấm rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, mặt đầy đấu tranh và uất ức khiến người ta đau lòng cũng khiến người ta khó hiểu.
Lông mi của Cửu Hoàng thúc khẽ run, khóe mắt hơi nhướng lên.
Gia chủ Vương gia trẻ tuổi này thật là không đơn giản.

Cửu Hoàng thúc biết rất rõ, theo khả năng của Vương gia, ở mọi ngóc ngách trong cung đều có gián điệp của Vương gia.

Vương Cẩm Lăng vừa vào cung đã biết chuyện đã xảy ra vào tối nay, nhưng hắn lại có thể đè nén sự lo lắng cho Phượng Khương Trần, giả vờ như không biết gì, kiên nhẫn chào hỏi với Hoàng thượng.
Trẻ như vậy đã có tính chất khôn ngoan như vậy, quả thật đáng để người ta khâm phục..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK