Cung chủ cung Huyền Tiêu mấy ngày trước có gửi thư đến nói là muốn đến Đông Lăng chọn đệ tử, đồng thời cũng ám thị con gái của ông ta bị Cửu Hoàng Thúc làm cho bị thương nên cần có tuyết liên ngàn năm để cứu chữa.
Cửu Hoàng Thúc tất nhiên là không cứng rắn với hoàng thượng, khi nghe thấy cung Huyền Tiêu, Cửu Hoàng Thúc chỉ cười lạnh, nhưng hoàng thượng lại được nước lấn tới muốn Cửu Hoàng Thúc đích thân xin lỗi cung chủ cung Huyền Tiêu.
Ngày hôm đó hai huynh đệ tôn quý nhất của Đông Lăng đã vì chuyện này mà cãi nhau không dứt, tất nhiên là chỉ có hoàng thượng lớn tiếng còn Cửu Hoàng Thúc thì chỉ ngồi đó phóng ra khí lạnh, hắn vốn không muốn cãi nhau nhau với hoàng thượng vì một chuyện không có ý nghĩa gì như thế này.
Hoàng thượng không ngừng nói mấy lời dạy dỗ, nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc không đồng ý cũng không phản đối thì ngọn lửa tức giận càng lên cao, trực tiếp ra lệnh: “Cửu đệ, chuyện này dù thế nào thì cũng là ngươi có lỗi trước nên trẫm muốn ngươi đi xin lỗi cung chủ cung Huyền Tiêu.
”
“Xin lỗi sao? Hoàng thượng mới lần đầu quen biết bổn vương sao? Hoàng thượng đã bao giờ thấy bổn vương xin lỗi người khác chưa?” Cửu Hoàng Thúc ngước mắt lạnh lùng nhìn thẳng hoàng thượng, chút nữa là làm hoàng thượng ngây người.
Thiên hạ này, người dám để hắn xin lỗi đều đã chết hết rồi.
“Cửu đệ, đừng làm loạn nữa, chuyện này trẫm đã quyết định rồi, ngươi có lỗi trước nên có xin lỗi thì cũng không làm mất thân phận của ngươi.
” Hoàng thượng nói một cách cứng rắn.
“Muốn bổn vương xin lỗi cũng được thôi, đợi cung chủ cung Huyền Tiêu chết đi rồi bổn vương sẽ nói với thi thể ông ta rằng rất xin lỗi đã giết ông ta.
” Cửu Hoàng Thúc cũng lười phải nói nhiều với hoàng thượng, phất tay áo đứng dậy chuẩn bị xuất cung.
Đi đến thềm cửa đang định nhấc chân bước qua thì lại nghe thấy tiếng de doạ của hoàng thượng: “Cửu đệ, ngươi dám bước ra khỏi đây thì trẫm sẽ lập tức ra lệnh di rời thi thể của Thánh Mẫn hoàng hậu ra khỏi hoàng lăng.
”
Thánh Mẫn hoàng hậu là phong hào của mẹ ruột Cửu Hoàng Thúc, sau khi mẹ của Cửu Hoàng Thúc mất tiên hoàng đã tuy phong bà làm Thánh Mẫn hoàng hậu, hợp táng cùng tiên đế.
Câu nói này đã chặn lại bước chân của Cửu Hoàng Thúc, Cửu Hoàng Thúc thu chân lại, không ai có thể thấy được hành động này của hắn có bao nhiêu cứng ngắc, có bao nhiêu giận giữ.
Hoàng thượng chỉ nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc nghe xong câu này liền ung dung quay người lại, trên mặt là nụ cười chế giễu.
“Hoàng thượng, ngươi muốn làm gì bổn vương?” Đây chính là Cửu Hoàng Thúc, khi vô cùng tức giận liền trực tiếp hỏi ra trọng tâm của vấn đề, một câu thừa thãi cùng lười nói thêm.
Hắn thật sự không làm được việc để cho hoàng thượng đào thi thể của mẫu thân lên mà không có cảm xúc hay hành động gì.
“Trẫm muốn ngươi mang thi thể của Phượng Khương Trần đến cung Huyền Tiêu, và đích thân người đến trước mặt cung chủ cung Huyền Tiêu chủ động xin lỗi ông ta.
” Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống Cửu Hoàng Thúc với khí thế mạnh mẽ ra lệnh, trong lòng không có chút chần chừ nào.
Ha ha ha, cửu đệ luôn kiêu ngạo của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày phải cúi đầu trước mặt trẫm.
Nhưng kết quả lại làm cho hoàng thượng thất vọng rồi, Cửu Hoàng Thúc chỉ nhìn hoàng thượng một cách sâu xa rồi để lại một câu: “Vĩnh viễn không thể.
” Rồi rời đi.
Để lại hoàng thượng một mình trong cung, vô cùng thảng thốt, dưới cơn tức giận đã đập nát cả thư phòng.
Sau đó Cửu Hoàng Thúc xuất cung liền gặp phải thích khách, nếu như nói trong chuyện này không có bàn tay của hoàng thượng thì chẳng ai tin.
Danh Sách Chương: