Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1623

Việc này nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Thôi gia có ý tham gia, sắc mặt Huyên Minh Kỳ trắng bệch, chuyến đi này của Cửu hoàng thúc có thể nói là thu hoạch được tương đối nhiều, đạt được mục đích của mình, Cửu hoàng thúc cũng không tiếp tục nán lại, phủi phủi nếp gấp bên hông y phục, Cửu hoàng thúc đứng lên.

“Thời gian không còn sớm nữa, bản vương không quấy rầy Thôi công tử nghỉ ngơi.”

Vị Phật lớn này cuối cùng cũng muốn đi, Phượng Khương Trần thiếu chút nữa thì nhảy lên vì vui sướng, vội vàng tiến lên mang người ra ngoài.

Mẹ nó, Cửu hoàng thúc đúng là một quả bom di động, thật là đáng sợ, nếu ở thêm chút nữa nàng sợ đến Tôn Tư Hành cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn mất, người này chính là một âm mưu gia trời sinh, tung hoành ngang dọc, bán người còn phải ngốc nghếch giúp hắn đếm tiền.

Động tác của Phượng Khương Trần rõ ràng là muốn tiễn hắn đi, điều này khiến Cửu hoàng thúc rất khó chịu, dừng bước lại, Cửu hoàng thúc quay lại hỏi Phượng Khương Trần đi bên cạnh mình: “Sao vậy? Khương Trần không nỡ để bản vương đi sao?”

Dĩ nhiên không phải…

Phượng Khương Trần thiếu chút nữa liền nói ra câu này, ngẩng đầu lên nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần thông minh nuốt những lời đang định nói vào bụng.

Phượng Khương Trần nặn ra một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi: “Khương Trần còn muốn đến chỗ chữa bệnh từ thiện, không biết Cửu hoàng thúc có muốn đi cùng Khương Trần đó đó hay không?”

Dây dưa không đi đúng không, không đi thì đến cơ sở chữa bệnh với ta đi, ta ngược lại muốn xem ngài có thể làm ra trò gì trước mặt nhiều người ở nơi chữa bệnh từ thiện.

Được nha, Phượng Khương Trần dám ở đây uy hiếp Cửu hoàng thúc, thân phận hiện tại của hắn không thích hợp đến nơi chữa bệnh từ thiện, lúc này hắn chạy đến đó, không chỉ hoàng thượng kiêng kị mà bách tính cũng sẽ suy đoán, đối với kế hoạch sau này của hắn không tốt.

Cô nương này cuối cùng cũng thông minh, Cửu hoàng thúc nhìn gương mặt vui vẻ của Phượng Khương Trần: “Khương Trần đã muốn thì bản vương tất nhiên không từ chối…”

Hả, đi thật?

Phượng Khương Trần liên tục lắc đầu, hoảng sợ nhìn Cửu hoàng thúc, lui lại ba bước, Cửu hoàng thúc không phải không biết lúc này hắn xuất hiện ở nơi chữa bệnh từ thiện sẽ có ý nghĩa gì, không phải hắn bị điên chứ?

Khụ khụ, sự thật chứng minh, Cửu hoàng thúc không bị điên, cho nên…

Lo lắng của Phượng Khương Trần hoàn toàn dư thừa, một câu của Cửu hoàng thúc đã thay đổi chủ đề câu chuyện, lấy lý do thương xót dân gặp nạn, không muốn dân gặp nạn và quan binh gây khó dễ cho nhau để cự tuyệt.

Phượng Khương Trần thở nhẹ nhõm, chuyện này có thể dọa chết người đó.

Phượng Khương Trần nghiến răng, không tiếp tục nhiều lời với Cửu hoàng húc, ân cần tiễn hắn đi, thấy nghi trượng của Cửu hoàng thúc đi xa rồi Phượng Khương Trần lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, tựa ở cột cạnh cửa hít thở từng hơi lớn, giống như người mới đi đánh trận về vậy.

Huyên Minh Kỳ yên lặng đứng một bên lấy khăn tay đưa cho Phượng Khương Trần, Phượng Khương nhận lấy, nói một câu tạ ơn rồi đứng lau mồ hôi, lúc chuẩn bị trả lại cho Huyên Minh Kỳ thì phát hiện trên khăn tay có vết bẩn, có chút ngượng ngùng thu lại: “Ta giặt sạch rồi trả cho ngài sau.”

“Không sao, chỉ là một cái khăn tay mà thôi, ngoài cổng lạnh, chúng ta đi vào đi.” Huyên Minh Kỳ giống như không bị ảnh hưởng bởi áp lực của Cửu hoàng thúc, thần sắc như thường. Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu đi vào trong.

Không có việc gì là tốt!

Trên đường đi hai người đều không nói gì, bọn họ đều nghĩ đến Cửu hoàng thúc và những lời hắn nói với Nguyên Hi tiên sinh trong phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK