Cửu Hoàng thúc, ngài còn có thể biết liêm sỉ một chút được không?
Nếu không phải không đúng nơi, Phượng Khương Trần rất muốn hất tay hắn ra và rời đi.
Phượng Khương Trần trợn mắt liếc nhìn Cửu Hoàng thúc một cách dữ tợn, Cửu Hoàng thúc chỉ coi là Phượng Khương Trần đang làm nũng với hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nói: “Đi theo bản vương.”
Cửu Hoàng thúc cười?
Mọi người lần nữa lại kinh ngạc!
Không phải Cửu Hoàng thúc chưa bao giờ cười, Cửu Hoàng thúc cũng chưa từng cười với nữ tử nào, Phượng Khương Trần là người đầu tiên, có thể Phượng Khương Trần này thực sự khác biệt.
Tất cả đứng im lặng không lên tiếng, mọi người nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, rồi nhìn Đông Lăng Tử Thuần, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Đông Lăng Tử Lãng…
Nam Lăng Cẩm Phàm nhìn người được yêu chuộng trong điện, vẻ mặt nghiền ngẫm, đôi mắt hồ ly đầy toan tính và âm u lạnh lẽo.
Đông Lăng Tử Thuần đã ngây dại ngay khi Phượng Khương Trần bước vào, vẫn chưa hoàn hồn.
Còn Đông Lăng Tử Lãng…
Nhìn vẻ mặt cố gắng giả bộ bình tĩnh của hắn, thái tử thấy tiếc nuối và không đành lòng thay cho hắn.
Đêm nay, lần đầu tiên thái tử nở nụ cười thật lòng.
Tử Lãng, hoàng huynh có dự cảm, đệ sẽ hối hận cả đời.
Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần đến giữa điện, dùng ánh mắt tỏ ý hành lễ với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần nhíu mày, liếc nhìn hai bàn tay đang nắm của hai người, ra hiệu cho Cửu Hoàng thúc buông ra, mười ngón tay nắm chặt, làm sao nàng quỳ xuống hành lễ được.
Đáng tiếc, Cửu Hoàng thúc đã sớm quay mặt đi, không nhìn tới Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần không còn cách nào khác, chỉ đành phải hơi khom người: “Dân nữ Phượng Khương Trần, tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Đây là lần đầu tiên nàng gặp Hoàng thượng mà không cần quỳ là nhờ phúc của Cửu Hoàng thúc.
Hoàng thượng khá tức giận, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để nổi giận, chỉ nói “miễn lễ”, không nói thêm lời thừa thãi nào và xoay người kề tai nói nhỏ với hoàng hậu, trực tiếp gạt Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đứng ở nơi đó, định qua một lúc lại giả bộ trách mắng, hai người này đứng đó làm gì, mau ngồi vào.
Loại thờ ơ này Phượng Khương Trần đã gặp qua nhiều lần, cũng không thèm để ý đến.
Như trước đây, Hoàng thượng không để cho nàng đứng lên thì nàng lặng lẽ quỳ một mình; Hoàng thượng không nói ban ngồi thì nàng lẳng lặng một mình đứng đó; biết rõ là làm nhục nàng cũng giả vờ như không biết; dù đối mặt với ánh mắt chế giễu và thương cảm của mọi người trong điện, nàng đều mỉm cười đối mặt, không để cho người ngoài nhìn thấy sự khó xử và sự không thể chịu đựng được của nàng.
Bởi vì, nàng không quen yếu đuối.
Loại quá quắt này quá nhiều rồi, Phượng Khương Trần trước đây đã có thể ung dung đối mặt, thì hôm nay cũng chẳng là gì.
Trạng thái tâm lý của Phượng Khương Trần rất tốt, sẵn sàng yên lặng đứng cho đến khi Hoàng thượng nhận ra nàng mới thôi.
Nhưng nàng đã quên mất rằng hôm nay nàng không chỉ có một mình, bên cạnh nàng còn có Cửu Hoàng thúc, mà cửu hoàng đã ra mặt, sao lại có thể để mặc nàng tiếp tục chịu sỉ nhục như vậy…
Sắc mặt Cửu Hoàng thúc không thay đổi, đảo mắt liếc nhìn Hoàng thượng, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lùng.
Bất chấp cách nghĩ của Hoàng thượng và những người trong điện, hắn kéo Phượng Khương Trần đi về phía chỗ ngồi của mình.
Phượng Khương Trần sửng sốt trong giây lát, nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên của Cửu Hoàng thúc, mặt nàng dãn ra, bước đi tao nhã, ngồi xuống cùng với Cửu Hoàng thúc.
Nàng không có khuynh hướng bị đối xử tàn tệ, trước kia bị Hoàng thượng làm nhục không dám phản kháng vì nàng không có tư cách đó, bây giờ nếu Cửu Hoàng thúc đã đứng ra trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không cứng rắn nói lời cự tuyệt.
Khóe môi Phượng Khương Trần khẽ nhếch lên, nàng liếc nhìn hoàng hậu như không có chuyện gì xảy ra, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hoàng hậu, nàng rất đắc ý.
Ngông cuồng đến vậy, trong mắt không có quân thượng như thế, thế gian này cũng chỉ có một mình Cửu Hoàng thúc.
Đừng nói là văn võ đại thần trong triều, ngay cả Nam Lăng Cẩm Phàm cũng sửng sốt.
Danh Sách Chương: