Nàng biết rõ ở không thể gây náo loạn ở hoàng cung, nhưng nàng cũng cũng chẳng còn cách nào khác, bị An Yên công chúa chế giễu vài câu nàng chẳng buồn quan tâm, nhưng nàng thực sự không thể nhìn thấy Đông Lăng Tử Lãng kia muốn làm gì, nàng chỉ muốn tránh hắn ta càng xa còn tốt.
Phượng Khương Trần thầm nghĩ đã làm thì làm đến cùng luôn đi, chẳng thà làm cho Đông Lăng Tử Lãng ngất đi rồi trốn khỏi hoàng cung, với bản tính kiêu ngạo của hắn, hắn nhất định không nói ra chuyện mình đánh hắn ra đâu.
Bị một nữ nhân đánh ngất, hắn sẽ cảm thấy rất mất mặt, dựa theo nguyên tắc của Lăng vương, hắn thà quân tử trả thù mười năm chưa muộn còn hơn là mất mặt mà kể ra chuyện bị một nữ nhân đánh ngất.
Phượng Khương Trần vừa cử động, Đông Lăng Tử Lãng lại càng dùng sức đè lên nàng: “Đừng nhúc nhích, chuyện này cứ giao cho ta.
”
Trước khi lính gác của hoàng cung điện đến nơi, Đông Lăng Tử Lãng đã lật người, đè Phượng Khương Trần xuống dưới thân mình.
“Ngài…” Phượng Khương Trần rất tức giận, nam nhân này muốn gì trên mặt đã hiện rõ, nàng rất dễ bị ức hiếp sao?
“Suỵt, đừng lên tiếng.
” Đông Lăng Tử Lãng cúi đầu xuống, vừa chạm vào mặt Phượng Khương Trần.
Thấy Phượng Khương Trần không chịu nằm yên, Đông Lăng Tử Lãng lại cảnh cáo: “Đừng cử động lung tung.
Mưu hại hoàng tử là tội chết.
Nếu bị người khác phát hiện, ta cũng không cứu được nàng đâu.
”
Phượng Khương Trần cười lạnh lùng một tiếng, định nói: “Nếu rơi vào tay ngài, ta cũng chẳng còn đường sống.
” Nhưng khi quay đầu lại, nàng lại bắt gặp đôi mắt đen đầy chân thành của Đông Lăng Tử Lãng.
Nhưng trong đôi mắt đen láy đầy chân thành ấy, nàng còn nhìn thấy cả sự căng thẳng và nỗi lo lắng.
Phượng Khương Trần đột nhiên ngậm miệng lại, nuốt lại những lời vừa định nói, nàng không hiểu Đông Lăng Tử Lãng hôm nay bị làm sao vậy? Bị trúng tà sao?
Không để ý mấy thứ đó nữa, tin hắn lần này đi, dù có xui xẻo đi chăng nữa cũng không bi thảm bằng thế này.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Phượng Khương Trần còn nhìn thấy được cả góc áo của thị vệ, lúc thị vệ còn cách họ chưa đầy một trăm bước, Đông Lăng Tử Lãng bỗng lên tiếng: “Đứng lại.
”
Do bình thường thị vệ được huấn luyện kỹ càng giống như người máy, nghe thấy tiếng nói lập tức dừng lại cẩn thận hỏi: “Lăng vương điện hạ?”
Giọng nói của hoàng tử, bọn họ không hề nghe lầm.
“Ừm.
” Đông Lăng Tử Lãng kiêu ngạo đáp lời, mạnh mẽ nói: “Lui xuống đi.
”
“Điện hạ…” Thị vệ không an tâm nói, hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ đây, nhất định ở đây đã xảy ra chuyện, chỉ là hắn không ngờ Lăng vương lại ở đây.
“Ngươi không nghe thấy mệnh lệnh này của bổn vương sao? Cút… Có chuyện gì, bổn vương chịu trách nhiệm.
” Đông Lăng Tử Lãng nói đầy sát khí.
“Vâng, thưa điện hạ.
” Thị vệ không dám tiến lên nữa, bất lực lui về phía sau.
Hừm…
Thấy thị vệ rời khỏi, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết vì lí do gì mà Đông Lăng Tử Lãng lại giúp nàng, xét về mặt lý thuyết thì nàng nên cảm ơn hắn ta: “Cảm ơn Lăng vương điện hạ.
” Chính vì nàng liều lĩnh, nhất thời hành động mới gây ra rắc rối này.
Tất nhiên là do Đông Lăng Tử Lãng trêu chọc nàng không đúng đúng chỗ trước.
Đông Lăng Tử Lãng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này vừa liều lĩnh vừa bốc đồng, nàng ấy có thể sống đến tận bây giờ quả là một điều kì diệu.
Danh Sách Chương: