Bình thường nhìn cũng giống như là một người ôn hòa, nhưng một khi liên quan đến phương diện chữa bệnh cứu người thì Phượng Khương Trần như là biến thành một người khác vậy.
Nghiêm cẩn, lạnh lùng, tự tin, cố chấp.
Nhưng mà thời điểm đó Phượng Khương Trần rất đẹp.
“Không chết được, tìm một cái bàn lớn tới, đặt hắn lên bàn, chuẩn bị một chậu nước sạch, còn có bên trong phòng phải để thêm mấy viên dạ minh châu, không đủ sáng, ngoài ra… Nếu như có thể, ta cần ngươi tìm mấy người, cho ta lấy máu”
Mặc dù Phượng Khương Trần không thể nào ưa nổi thái độ của Lam Cửu Khánh, nhưng lời nói liên quan đến việc cứu người, nàng tuyệt đối sẽ không nói năng lung tung, Phượng Khương Trần nàng sẽ không lấy mạng người ra để làm trò đùa, thân là bác sĩ thì đây chính là nguyên tắc của nàng.
Đứng trước mạng sống thì mọi người đều bình đẳng.
“Hả? Muốn lấy máu?” Phía trước Tô Vân Thanh còn có thể hiểu được, còn phía sau thì.
Sao lại cần người để lấy máu?
“Làm theo lời nói của ta, bây giờ ngươi đi ra ngoài… Chuẩn bị”
Phượng Khương Trần nói uy nghiêm mười phần.
Tô Vân Thanh nhìn Lam Cửu Khánh một cái, sau khi có được sự đồng ý của Lam Cửu Khánh mới nói: “Được”
đừng hỏi là ta dùng phương pháp gì.
Ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi và chuyện đêm nay, cũng giống vậy ngươi không thể để người thứ hai biết ta xử lý vết thương của ngươi như thế nào”
Một điểm này rất quan trọng, nhất định phỉa nói rõ.
“Những thứ dao này là dùng để cứu ta?” Lam Cửu Khánh không tin chút nào cả.
Chức năng của dao là để giết người, không phải để cứu người.
“Cứ coi như dao là để lấy đầu mũi tên bên trong vết thương của ngươi, còn kim chỉ là để khâu lại vết thương của ngươi, nếu ngươi lựa chọn tìm ta thì ngươi hãy tin tưởng ta”
Phượng Khương Trần nhàn nhạt giải thích, nếu như không phải tạm thời bị Tô Vân Thanh bắt tới, thì sao nàng lại rơi vào phiền toái như vậy chứ.
Phượng Khương Trần quyết định, chuyện đầu tiên sau khi trở về là làm một cái hộp y tế, để hết mấy loại thuốc phải dùng thường ngày trong đó.
Nếu không, việc lấy đồ trong túi trị liệu thông minh rất bất tiện, một khi bị người khác phát hiện, vậy thì coi như là một phiền toái lớn rồi.
Lam Cửu Khánh nhìn sự nghiêm túc và tự tin của Phượng Khương Trần, ma xui quỷ khiến gật đầu một cái: “Được, Phượng Khương Trần, ta tin ngươi một lần, đừng khiến ta thất vọng”
Ngươi đã khiến ta thất vọng một lần rồi, nếu lần này lại khiến ta thất vọng thì cũng không cần sống nữa.
Dưới mặt nạ, con ngươi của Lam Cửu Khánh tản ra sát ý lạnh như băng.