“Tuyết Nhưỡng này thật là thần kỳ, khó trách có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất tửu, danh xứng với thực.” Tây Lăng Thiên Lâm híp mắt ngợi khen, mùi hương quá nồng, không thể không khen.
“Các vị thích là tốt rồi.” Cửu Hoàng thúc nhẹ nhàng lay lay vò rượu, mùi rượu lại càng nồng đậm hơn, mùi rượu giống như một chú chim nhỏ được thả khỏi lồng, bổ nhào, chen lấn vào từng hơi thở của bọn họ.
Cửu Hoàng thúc rót rượu vào ly thuần bạc, nâng ly về phía đám người, uống một hơi cạn sạch.
Hắn đang chứng minh rằng Tuyết Nhưỡng không có vấn đề gì cả, chí ít là hắn uống vào không có vấn đề gì, còn về phần các người có dám uống hay không, đó là chuyện của các ngươi.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng hoàn toàn không phải lo lắng Cửu Hoàng thúc sẽ động tay động chân trong rượu, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm cũng có lòng tin Cửu Hoàng thúc sẽ không ngốc đến mức động tay động chân trong rượu, Cửu Hoàng thúc nào có thấp kém như thế được.
Thế là khi hạ nhân bưng vò rượu rót ra cho từng người, tất cả đều nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, chỉ có Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng là lặng lẽ hất rượu trong ly đi sạch.
Mặc dù Phượng Khương Trần cũng rất thèm, rất muốn uống Tuyết Nhưỡng này một chút, cầm kỳ thi họa tửu trà, thứ duy nhất mà nàng hiểu được chính là tửu.
Mặc dù nàng không thích uống rượu như mạng, nhưng ngày ngày nàng phải tiếp xúc với binh lính cao to lực lưỡng, đâu thể nào không biết uống rượu được, Tuyết Nhưỡng vừa được lấy ra là con sâu rượu trong bụng nàng bắt đầu rục rịch.
Phượng Khương Trần chép miệng, nuốt nước bọt đang tiết ra trong miệng mình vào.
Rượu ngon như thế, chỉ với cái mùi rượu này thôi đã đủ khiến người ta si mê rồi, cũng không biết đám người hiện đại từ đâu mà nghe được cái gì mà rượu cổ đại giống như nước lã, thời cổ đại không có rượu mạnh.
Rượu giống như nước lã? Không có rượu mạnh? Chưa từng uống thì hoàn toàn không có quyền lên tiếng, rượu cổ đại thuần túy, không phải thứ mà rượu có độ cồn cao ở thời hiện đại có thể so sánh được.
Không uống được Tuyết Nhưỡng, Phượng Khương Trần thật lòng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng Phượng Khương Trần càng hiểu rằng rượu của Cửu Hoàng thúc không phải là thứ dễ uống, rượu không có vấn đề nhưng cũng không có nghĩa thứ khác không có vấn đề.
Rất nhiều đồ ăn thức uống tương khắc với nhau, không thể cùng lúc sử dụng, Cửu Hoàng thúc đưa ra Tuyết Nhưỡng mà người đời không biết cách ủ, cũng không biết là Tuyết Nhưỡng này rốt cuộc dùng những gì để ủ, lỡ như trong Tuyết Nhưỡng có thứ gì đó không hòa hợp với đồ ăn trong tối hôm nay, thế thì thảm rồi.
Ha ha… Phượng Khương Trần cười, dù sao nàng cũng đâu có uống, xem như có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên can gì đến nàng.
Nghĩ thế, Phượng Khương Trần thầm cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, không uống rượu là được rồi, chỉ cần không uống là ổn cả thôi.
Hai vò Tuyết Nhưỡng, mỗi khi mở ra vò nào là Cửu Hoàng thúc lại uống trước một ly, rất nhanh hai vò Tuyết Nhưỡng đã bị đám người chia nhau uống hết, Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần được rót ba ly.
Mỗi khi Phượng Khương Trần được rót rượu đều cảm thấy đau xót, xoắn xuýt các thứ…
Hu hu hu… thấy Vương Cẩm Lăng không thèm để Tuyết Nhưỡng vào mắt, Phượng Khương Trần rất bội phục.
Quả nhiên là con nhà giàu, bỏ lỡ cơ hội này rồi cũng không biết có lần sau để mà uống Tuyết Nhưỡng hay không nữa.
Uống Tuyết Nhưỡng xong, đám người còn chưa vừa lòng, trong đó có Trác Đông Minh và Đông Lăng Tử Thuần là khó chịu nhất: “Cửu Hoàng thúc, ngươi không thể bất công thế được, có gì tốt cũng chỉ biết có thái tử thôi, mặc kệ bọn ta vẫn còn muốn uống Tuyết Nhưỡng.”
Hai người trơ mắt nhìn vò rượu của thái tử, vò của thái tử mới rót có ba ly, bây giờ chia cho mỗi người bọn họ một ly thì còn được bao nhiêu nữa.
“Đúng thế, hoàng huynh, ngươi không thể uống một mình được.” Đông Lăng Tử Lãng và An Yên công chúa cũng kêu lên.
Bởi vì uống rượu mà gương mặt An Yên công chúa đỏ ửng, hai mắt trở nên mơ màng mông lung, không có sự kiêu căng thường thấy.
Ánh mắt nhìn người khác đã không còn sự ngạo mạn lúc bình thường, nụ cười chân thành khiến người ta cảm thấy nàng chính là một tiểu cô nương nhà bên cạnh.
Danh Sách Chương: