Ngây người lâu ngày ở quân đội, nam nhân nàng nhìn thấy ai ai cũng ngập tràn hơi thở nam tính, Phượng Khương Trần rất phản cảm các chàng trai mặt búng ra sữa, nam nhân nhìn yếu hơn nữ nhân còn có thể gọi là nam nhân sao.
“Áo khoác trắng của đại phu? Tại sao trước giờ bổn cung chưa từng nghe đến, không phải đại phu mặc đồ trắng càng dễ bị bẩn hơn sao?” Cuối cùng Tây Lăng Thiên Lâm cũng tìm lại được giọng nói của mình.
“Chính bởi vì dễ bị bẩn nên ta mới mặc nó, như vậy ta có thể nhắc nhở bản thân, luôn luôn phải giữ sạch sẽ gọn gàng, cũng sẽ giúp bệnh nhân yên tâm.
Là bệnh nhân, ngài thích để một người cả người bẩn thỉu đụng vào miệng vết thương của ngài sao? Ngài thích để một người với hai tay dính đầy bẩn sờ tới sờ lui trên cơ thể ngài hoặc vết thương của ngài sao?”
Không biết là thói quen nghề nghiệp hay thiếu kiên nhẫn, giọng nói của Phượng Khương Trần không tự chủ được lên cao, hơi hướng thuyết giáo, giống như đại phu đang giải thích những vấn đề cần chú ý với người nhà bệnh nhân.
Tây Lăng Thiên Lâm tưởng tượng hình ảnh Phượng Khương Trần nói, rất phối hợp gật đầu: “Không thể.
”
Quả thực, Phượng Khương Trần mặc áo khoác trắng, sạch sẽ gọn gàng, trên người có ánh sáng thánh khiết khiến người ta không tự chủ được tin tưởng và thả lỏng.
Phượng Khương Trần mặc màu trắng rất đẹp mắt, nhất là bộ y phục nàng đang mặc trên người này, hơi lớn nhưng không che được đường cong cơ thể, vòng eo nhỏ bé khiến người ta muốn đưa tay ôm lấy.
“Lại bảo không.
” Phượng Khương Trần không có hứng thú thảo luận vấn đề đồng phục trên người với những người này, nàng cố ý mặc áo bác sĩ là do chứng cưỡng ép của bác sĩ, lý do khác là bởi vì áo bác sĩ và lễ phục Cửu vương phi là hai thứ vô cùng khác nhau.
Lễ phục Cửu vương phi có thể giúp nàng toát ra sự duyên dáng và đoan trang của nữ nhân, mà áo bác sĩ lại có thể khiến nàng trở nên chuyên nghiệp, tự tin, đồng thời sắc trắng mang lại cảm giác thanh cao khó gần, thuần khiết, nàng muốn đám người kia hiểu lời đồn có thật hay không.
“Khụ khụ…” Đông Lăng Tử Lãng ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói hai câu để hòa hoãn quan hệ của hắn và Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần không cho hắn cơ hội, lạnh như băng cắt lời: “Điện hạ, hôm nay tới để so tài y thuật, không phải đến bàn luận vấn đề ăn mặc của Khương Trần, nếu không còn chuyện gì khác, xin điện hạ để ta và Tô Quán tiểu thư chữa trị cho bệnh nhân.
”
Đông Lăng Tử Lãng lúng túng nuốt lời định nói xuống bụng, thái tử lại gật đầu: “Khương Trần nói đúng.
”
Thái tử phát hiện, hôm nay hắn luôn hành sự theo lệnh của Phượng Khương Trần, lẽ nào hắn thật sự coi Phượng Khương Trần là hoàng thẩm rồi?
Thái tử rất xoắn xuýt…
Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm cũng gật đầu liên tục, biểu thị chuyện chính quan trọng hơn, đương nhiên Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm sẽ không đụng vào nữ vương Phượng Khương Trần lạnh như băng, thân phận của họ cao quý, nếu bị Phượng Khương Trần làm cho nghẹn họng không có thang để xuống thì quá xấu hổ, đến lúc đó trị tội Phượng Khương Trần cũng không được, không trị cũng không được.
Dù sao còn nhiều thời gian, thời gian đọ sức giữa họ và Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc chỉ vừa bắt đầu.
Cửu hoàng thúc thả lời đã kết thành phu thê với Phượng Khương Trần, họ sẽ không thả lời nói Cửu Hoàng thúc không thích nữ nhân và lời bịa đặt về Phượng Khương Trần trong thời gian đó chỉ để bưng tai bịt mắt người khác.
Phải biết đã nhiều năm Cửu Hoàng thúc không gần nữ sắc, lời đồn họ thả ra rõ ràng có độ tin cậy rất cao.
Hai con hồ ly Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm đều nghĩ vậy, tiếp đó hai người họ đều không nói gì, ngồi một bên đợi thái y hai nước tuyên bố kết quả chẩn đoán.
Mười bệnh nhân vốn được lựa chọn kỹ lưỡng, Đông Lăng tuyệt đối sẽ không đánh vào mặt mình, sau khi được đại phu hai nước chẩn bệnh, mười bệnh nhân hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của trận so tài, chắc chắn không phải người bị bệnh nan y, người chết.
“Tam hoàng tử có thể nói suy nghĩ của mình không?” Sau khi nghe kết quả, thái tử rất khách khí hỏi Nam Lăng Cẩm Phàm một câu.
Nam Lăng Cẩm Phàm lắc đầu: “Tiểu vương không có gì để nói, cũng không phải chọn thái y, không cần phải quá chú trọng.
”
Danh Sách Chương: