Động tác búi tóc kia Phượng Khương Trần làm từ tốn, tỉ mỉ, bây giờ nàng chính là một bác sĩ, chuyên nghiệp mà nghiêm cẩn, không để cho bất kỳ một chi tiết nhỏ nào ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị.
Nữ nhân này? Nàng điên rồi sao.
Nữ nhân này quả thật là điên rồi.
Hai mắt Lam Cửu Khánh đều nhìn thẳng, lúc này nữ nhân kia còn có tâm tình lo lắng cho đầu tóc bảo bối của nàng, thật sự là…
Lam Cửu Khánh không nói gì nhìn lên nóc nhà, hắn bắt đầu hoài nghỉ lời của Tô Vân Thanh, cũng hoài nghi phán đoán của mình.
Phượng Khương Trần này thật sự khác biệt với người khác sao?
Thật sự có thể cứu hắn sao? Hắn có phải đã vì bệnh tình cấp bách mà chạy chữa lung tung hay không.
Có lẽ Phượng Khương Trần thật sự khác biệt với người khác, nhưng chắc cũng không phải là ngu xuẩn khác biệt với người khác chứ?
Phượng Khương Trần không để ý Lam Cửu Khánh, sau khi cố định tóc tốt rồi, cầm thuốc gây mê lên, thừa dịp Lam Cửu Khánh chưa chuẩn bị mà tiêm xuống.
Đầu kim nhỏ bé đâm rách da thịt, chất lỏng lạnh như băng theo đầu kim chui vào thân thể, Lam Cửu Khánh động một cái, theo phản xạ có điều kiện tránh ra, đồng thời đưa tay đánh về phía Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần đã sớm có chuẩn bị, lấy thân đè lại nửa người trên của Lam Cửu Khánh, khó khăn tránh né.
Ngay sau đó vẻ mặt thành thật và nghiêm túc nói: “Đừng động đậy, †a sẽ không hại ngươi, nếu ngươi chọn tìm ta thì hãy tin tưởng ta, giao mạng cho ta ngươi sẽ không hối hận”
Thân là bác sĩ, nàng có lòng tin này, mà nàng phải có lòng tin này, chỉ có bác sĩ có lòng tin cứu người thì người bị thương mới có lòng tin tiếp tục chống đỡ.
“Đừng có khôn vặt, ta có một ngàn loại biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết” Khi Phượng Khương Trần nghiêm túc hạ giọng, Lam Cửu Khánh rất phối hợp yên tĩnh lại.
Không lâu sau thuốc gây mê đã tiêm xong rồi, Phượng Khương Trần thu ống tiêm vào trong tay áo, nhìn Lam Cửu Khánh, trong lòng yên lặng đếm.
Mười…
Chín…
Tám…
“Ngươi… Tiêm cho ta cái gì?” Lam Cửu Khánh lạnh lùng nói, chỉ có điều nghe sao cũng có cảm giác không đủ khí thế.
Cũng đâu còn cách nào khác, lúc này Lam Cửu Khánh nằm trên đất, động đậy một cái cũng không thể được, thuốc gây mê phát huy hiệu quả, ý thức hắn bắt đầu tan rã, đã không còn cách nào tập trung sự chú ý.
“Ma phi tán” Phượng Khương Trần rất phối hợp nói với một dáng vẻ rất biết điều.
“Không thể nào” Lam Cửu Khánh không chút nghĩ ngợi liền phủ định.
Vì để tránh bị người khác hạ độc, từ nhỏ hẳn đã bị đút cho các loại thuốc mê và thuốc độc, hắn có sức đề kháng với thuốc độc và thuốc mê mạnh hơn trăm lần so với người bình thường, với hắn ma phi tán không có chút hiệu quả nào cả.