Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gương mặt như vậy, rõ ràng là không có gì đặc biệt, thế nhưng dường như lại hết lần này đến lần khác in hẳn trong đầu hắn, xua thế nào cũng không đi.

Nụ cười của Phượng Khương Trần, sự giận giữ của Phượng Khương Trần, sự trách mắng của Phượng Khương Trần, sự tỉnh táo và nghiêm túc của Phượng Khương Trần.

Trước sau chẳng qua mới gặp được có hai lần, thế nhưng Tô Vân Thanh lại ghi tạc trong đầu toàn bộ dáng vẻ của Phượng Khương Trần, càng nghĩ trong lòng lại càng phiền muộn.

Phượng Khương Trần! Phượng Khương Trần!

Ngươi quả nhiên là yêu nữ!

Trong thời gian ngắn như vậy đã xâm nhập vào đầu ta rồi.

Choang một tiếng… Tô Vân Thanh nổi giận quét toàn bộ ly trà trên bàn xuống đất.

Hắn ghét cái loại cảm giác không thể kiểm soát này, nghĩ đến Phượng Khương Trần, lập tức khiến hắn cảm thấy khủng hoảng, lo được lo mất.

“Công tử?” Nha hoàn đi vào, nhìn Tô Vân Thanh đang giận đùng đùng, bị dọa sợ không nhẹ.



tích trên người còn nhiều hơn cả chỗ da thịt lành lặn.

Lai lịch của nam nhân này là gì, không ai biết cả, chỉ biết trong một lần bất ngờ Tô Vân Thanh cứu được hắn, từ đó hắn liền ở lại sau lưng bảo vệ cho Tô Vân Thanh, một lần bảo vệ chính là mười năm.

Trong mười năm, Trầm Nhân cứu Tô Vân Thanh không dưới trăm lần, theo lý thì ân tình gì đó cũng đã trả hết rồi, nhưng Trầm Nhân lại vẫn không đi như cũ, cố chấp bảo vệ Tô Vân Thanh.

Tô Vân Thanh khuyên cũng không có tác dụng, nhìn lại thì Trầm Nhân đúng là trung thành nên cũng từ từ đón nhận người này, thu nhận Trầm Nhân vào Tô phủ, ngoài mặt thì thân phận là hộ vệ, nhưng trong tối lại thay Tô Vân Thanh giải quyết hết những người và chuyện phiền toái.

“Trầm Nhân, từ hôm nay trở đi, đến Phượng phủ nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, ta muốn biết nhất cử nhất động của nàng, không được bỏ qua chỉ tiết nào cả”

“Dạ!” Ngay cả mí mắt Trầm Nhân cũng không nâng lên, xoay người đi ra ngoài.

Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt cương nghị kia có một tầng băng sương, khiến người khác không dám nhìn gần, mà nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra…

Giữa lông mày và đôi mắt, thực sự giống Tô Vân Thanh đến ba phần!

Sau khi Trầm Nhân rời đi, lửa giận của Tô Vân Thanh cũng nguôi đi ba phần, nhìn một phòng bừa bộn, mơ hồ có một chút lúng túng, xoay người đi về phía thư phòng.

Tô Vân Thanh là một thương nhân, cũng là một văn nhân nên thư phòng của hắn cũng tương đối được chú trọng.

Thư phòng của hắn là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có người quét dọn có thể đi vào nửa canh giờ mỗi ngày.

Tô Vân Thanh là một người có luôn có thứ tự chỉnh tề, mỗi một loại đồ vật cũng được đặt cố định ở một vị trí.

Hôm nay khi vừa bước vào thư phòng, Tô Vân Thanh liền phát hiện nghiên mực trên bàn sách bị rối loạn.

Mặt liền biến sắc, Tô Vân Thanh lập tức đi ra khỏi thư phòng, xác định rằng không có người theo dõi mới đi về phía hậu viện Tô phủ.

Hậu viên có một tòa giả sơn bị bỏ hoang, còn có một cái ao tản ra mùi hôi thối, nơi này cũng được coi là cấm địa của Tô phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK