Hoàng tử hay công chúa thì giỏi lắm sao? Một đám người đều không để ý đến suy nghĩ của nàng, muốn nàng làm cái gì thì nàng phải làm cái đó sao? Nàng không phải là con rối, nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, có nhận thức riêng, dựa vào cái gì mà đám người đó ỷ vào xuất thân cao của mình mà muốn bắt nạt nàng, xem nàng như một quân cờ mà sử dụng?
Nàng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong vài ngày tỷ thí gần đây và một số sự lo lắng của mình, đột nhiên Phượng Khương Trần cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ lần chữa trị mắt cho Vương Cẩm Lăng thì không có bất kỳ chuyện nào là nàng nguyện ý làm hết.
Nàng giống như một con rối bị người ta thao túng, cho dù có vô tình làm ra chuyện gì đó cũng phải mượn sức của người khác.
Nước mắt của nàng lặng lẽ tuôn rơi, chỉ những khi bị bệnh như vậy, Phượng Khương Trần mới có thể để lộ ra bộ mặt yếu đuối của mình trước mặt Cửu Hoàng thúc.
“Phượng Khương Trần, ta…” Cửu Hoàng thúc ôm lấy Phượng Khương Trần vào trong lòng, dù muốn giải thích nhưng cũng không thể thốt lên lời.
Nếu hắn biết Phượng Khương Trần không thoải mái thì nhất định hắn sẽ không đưa Phương Trần ra khỏi thành.
“Ta cái gì mà ta, ngài cút đi cho ta, ta ghét ngài, rõ ràng biết ta không thoải mái mà ngài còn ép buộc ta…”
Phượng Khương Trần dùng toàn bộ sức lực của mình nhưng vẫn không thể đẩy Cửu Hoàng thúc ra.
“Ta không biết…” Cửu Hoàng thúc không nói nên lời, hắn thật sự không biết là Phượng Khương Trần không thoải mái, lúc đó hắn thấy sắc mặt của Phượng Khương Trần khá tốt.
Không biết, đúng là một lý do chính đáng, chỉ một câu không biết là có thể rũ bỏ toàn bộ mọi thứ một cách sạch sẽ.
Phượng Khương Trần mở miệng muốn nói rằng mình muốn đi về nhưng mở miệng một lúc vẫn không nói được câu nào, bỗng nhiên trước mắt nàng trở nên tối sầm, hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
“Phượng Khương Trần!” Sắc mặt Cửu Hoàng thay đổi, không quan tâm đến những vết thương trên người mình, ôm lấy Phượng Khương Trần đi về phía căn nhà gỗ.
“Đại phu đâu, nhanh, nhanh đi tìm đại phu.” Cửu Hoàng thúc ôm lấy thân thể không còn một chút sức sống nào của Phượng Khương Trần, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải Phượng Khương Trần vẫn còn thở thì sợ là Cửu Hoàng thúc chỉ muốn giết người.
Do sự việc này xảy ra, cả sơn cốc đều trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều cuống hết cả lên, vốn dĩ sơn cốc vô cùng yên tĩnh nhưng chỉ trong chốc lát đã ầm ĩ cả lên.
Những người ở Tây Lăng nhận được tin tức đầu tiên, vô cùng thông cảm đối với Phượng Khương Trần.
Mắt của Cửu Hoàng thúc trống rỗng, hắn phát hiện ra Phượng Khương Trần không ổn lắm, không ngờ trước đó Cửu Hoàng thúc lại không nhận ra.
Lần này đúng là Cửu Hoàng thúc không đúng, rõ ràng là hắn biết mấy ngày nay chuyện tỷ thí khiến Phượng Khương Trần bận rộn muốn chết mà hắn lại còn gây rắc rối cho Phượng Khương Trần.
Bây giờ thì hay rồi, hắn khiến cho nàng mệt đến mức bệnh luôn.
Rất nhanh sau đó đại phu đã đến nơi, dưới ánh mắt như muốn giết người của Cửu Hoàng thúc, đại phu lo sợ bắt mạch cho Phượng Khương Trần.
Cuối cùng sau khi kiểm tra xong thì kết quả là Phượng Khương Trần không có vấn đề gì, chỉ là quá mệt mỏi, hơn nữa tinh thần bị tổn thương, chỉ cần uống vài thang thuốc an thần là ổn rồi.
“Nếu không có gì đáng lo thì sao nàng lại nôn dữ dội như thế, sau đó lại còn ngất đi?” Cửu Hoàng thúc không chấp nhận lời giải thích này.
Đại phu sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội vàng giải thích là do Phượng Khương Trần đói bụng, lại còn đang bị thương, khi nào tỉnh dậy ăn một chút đồ ăn nóng là sẽ ổn thôi.
Lúc này Cửu Hoàng thúc mới nhớ rằng sáng sớm nay Phượng Khương Trần phải đến thư viện hoàng gia, sau đó vào cung, tiếp đó lại bị Thái tử đưa đến Cửu Vương phủ, hoàn toàn không có thời gian ăn cơm.
Cửu Hoàng thúc biết mình có lỗi, sau mấy lần xác nhận rằng Phượng Khương Trần không có vấn đề gì thì hắn không tiếp tục làm khó đại phu nữa mà để cho ông ta đi sắc thuốc.
Danh Sách Chương: