Đôi bắp chân gầy guộc và nhăn nheo tạo nên một sự tương phản rõ rệt với bộ da trắng, nhìn nó cảm thấy rất không được tự nhiên, ít nhất thì Tây Lăng Thiên Vũ cũng như vậy.
Bắp chân yếu ớt nằm gọn trong lòng bàn tay của Phượng Khương Trần, mặc cho Phượng Khương Trần đến chơi đùa, Tây Lăng Thiên Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cực kỳ xấu hổ, muốn thu chân lại, luôn cảm thấy mặt xấu hổ nhất của mình đang bị phơi ra dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Khương Trần, không có một chút kinh tởm hay chán ghét nào, Tây Lăng Thiên Vũ rút lại kế hoạch của mình, chống lại sự khó chịu trong lòng, để cho Phượng Khương Trần kiểm tra.
Phượng Khương Trần là thầy thuốc đầu tiên không trực tiếp nói “Nó không thể chữa khỏi.” Sau khi nhìn thấy vết thương ở chân của hắn.
Nàng cũng là người đầu tiên nhìn thấy bàn chân trái bị teo của hắn mà không hề ngạc nhiên.
Tây Lăng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào từng cử động của Phượng Khương Trần không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào của nàng.
Thật đáng tiếc khi Phượng Khương Trần, với tư cách là một thầy thuốc chuyên nghiệp, ngoại trừ lúc ban đầu có chút dao động, nàng căn bản không có biểu hiện gì.
Tây Lăng Thiên Vũ không còn cách nào, chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi Cửu Hoàng thúc: “Nàng thật sự có thể chữa khỏi?”
Chân của hắn, đến cả Cốc chủ thần y Cốc cũng nói không thể chữa khỏi.
Phượng Khương Trần có thể sao?
Không phải là không thể, Phượng Khương Trần có thể chữa khỏi, Cốc chủ thần y Cốc từng nói không thể chữa mắt lại cho y, nhưng nàng vẫn có thể khiến cho Vương Cẩm Lăng thấy lại được ánh sáng, đương nhiên có thể chữa khỏi bệnh ở chân cho hắn.
Tuy nhiên, điều khiến Tây Lăng Thiên Vũ khó hiểu là Phượng Khương Trần nói rằng cô ấy được thừa hưởng từ thần y Cốc sao? Chẳng lẽ y thuật của nàng so với Cốc chủ thần y Cốc còn cao siêu hơn.
Cửu Hoàng thúc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng hoàn toàn không biết, hắn đến đây chỉ đơn giản là đến xem chuyện cười của Phượng Khương Trần, không biết là trò hay của Phượng Khương Trần thì chẳng thấy đâu, thay vào đó là bộ dáng cực kỳ nghiêm túc và tập trung của Phượng Khương Trần.
Nhìn bộ dạng của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc cũng nghi ngờ nàng có thể khiến Tây Lăng Thiên Vũ đứng lên một lần nữa.
Bắp chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ giống như một cây nho đã chết, nó đã bị hoại tử từ lâu, các thầy thuốc nổi tiếng trên thế giới đều cho biết rằng nó vô phương cứu chữa.
Cốc chủ thần y Cốc nói rằng nó có thể được chữa khỏi bằng cách cấy di hoa tiếp mộc.
Cái gọi là cấy di hoa tiếp mộc là chặt bỏ bắp chân của người tốt rồi nối vào chân của Tây Lăng Thiên Vũ.
Nhưng đây chỉ là một ý tưởng, vì lý do này, Tây Lăng Thiên Vũ đã sử dụng những người lính tàn tật trên chiến trường để y luyện tập, nhưng y vẫn chưa thành công.
Cốc chủ thần y Cốc đã khâu thành công tứ chi của những người khác nhau, nhưng không phải tay chân của ai cũng có thể lành được, dù có thể lành lại nhưng những chi đã được khâu sẽ bị hoại tử từ từ và không thể sử dụng bình thường.
Điều quan trọng nhất là nhiều người đã chết vì bệnh tật ngay sau khi cấy di hoa tiếp mộc, trong hoàn cảnh như vậy, Tây Lăng Thiên Vũ hoàn toàn không thể chấp nhận rủi ro.
Nếu Phượng Khương Trần biết chuyện, nhất định sẽ khen ngợi vị Cốc chủ thần y Cốc, đây chắc chắn là một nhân vật hàng đầu trong giới y học.
Ý tưởng của y thật táo bạo và mới lạ, không phải ai cũng dám nghĩ tới.
Chỉ cần y có đủ thời gian, có lẽ trường hợp dị thường đầu tiên ở đại lục Cửu Châu, việc cấy ghép chi đã thành công trên tay y.
Khi nhìn thấy vết thương trên chân của Tây Lăng Thiên Vũ, Phượng Khương Trần cũng nghĩ đến vấn đề cấy ghép, nhưng ngay lập tức bác bỏ.
Rủi ro của việc cấy ghép là quá lớn.
Tây Lăng Thiên Vũ quá cao quý.
Nếu có chuyện gì xảy ra, người gặp chuyện chẳng lành chính là nàng.
Danh Sách Chương: