Trong thư phòng chỉ còn Hoàng thượng và thái giám tổng quản, Hoàng thượng dựa vào long ỷ, nhắn mắt trầm tư suy nghĩ, trong căn phòng im ắng như thể không có người, một lúc lâu sau Hoàng thượng mới mở miệng nói: “Triệu Đức, ngươi nói xem rốt cuộc Lão Cửu có ý gì? Trẫm càng nhìn càng không hiểu, hắn không sợ Phượng Khương Trần sẽ chết như thế sao?’’
Lúc này mới cuối tháng tám đầu tháng chín, thưởng thức lá phong gì đó chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để Hoàng thượng đến biệt viện Hoàng gia mà thôi.
Sau khi nhận được tin tức Phượng Khương Trần bị bệnh nặng sắp chết, Hoàng thượng lập tức quyết định nhân cơ hội này để thử Đông Lăng Vũ Cửu, hoặc là muốn chèn ép hắn một phen, nhưng không ngờ Đông Lăng Vũ Cửu lại án binh bất động, không hề quan tâm đến sự sống chết của Phượng Khương Trần.
“Hoàng thượng, cho dù Cửu hoàng thúc lắm mưu nhiều kế như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của người, lần thử này của người chẳng phải đã khiến Cửu hoàng thúc đâm đầu vào rọ sao?’’ Triệu Đức kịp thời nịnh nọt Hoàng thượng mấy câu.
“Đâm đầu vào rọ? Người Cửu đệ này của Trẫm là một hồ ly không hơn không kém, sao có thể khiến hắn đâm đầu vào rọ dễ dàng như thế được, một tiểu hoàng tử không có mẫu thân dạy dỗ mà cũng có thể lớn lên dưới mí mắt của trẫm, hắn có thể không xảo quyệt sao?’’ Mặc dù nói như thế nhưng trên mặt hắn lại hiện rõ ý cười hài lòng.
Hắn là Đế vương, là Đế vương cửu ngũ chí tôn, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thái giám mỉm cười: “Hoàng thượng, mấy việc mà Cửu hoàng thúc ra tay giúp đỡ Phượng Khương Trần lúc trước đều là những chuyện nhỏ không hề tốn sức, tính mạng của nàng ta không bị đe doạ, nhưng lúc này thì khác, nếu không được giảm sốt, cho dù Phượng Khương Trần không chết thì cũng bị sốt cao đến choáng váng ngớ ngẩn.
Nếu Cửu hoàng thúc không ra tay, điều đó có nghĩa là ngài ấy căn bản không hề quan tâm đến Phượng Khương Trần, chỉ xem nàng ta như một tấm bia ngắm để gây nhầm lẫn cho đối thủ của mình, khi ấy, quân cờ này cũng trở nên vô dụng; Nhưng nếu Cửu hoàng thúc thực sự để ý đến Phượng Khương Trần, bất chấp tất cả mời đại phu đến Phượng phủ thì sẽ cấu thành tội danh chống lại thánh chỉ, đó là tử tội.
Cho dù kết quả như thế nào thì ván cờ này Cửu hoàng thúc đã thua rồi, ngài ấy không cứu, tấm bia ngắm mà mình vất vả tạo thành sẽ trở nên vô dụng, ngài ấy cứu người sẽ phạm vào tội chống lại thánh chỉ, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của người.
’’
Cảm giác triều thần không chịu sự khống chế của mình thực sự quá tệ, hai nhà Vương Tạ muốn động thủ, Hoàng thượng cũng muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn triều cương lại một phen.
Nội bất ổn thì làm sao có thể dẫn binh chinh phạt ba nước khác.
Dưới sự tính toán của Hoàng thượng trong suốt hơn hai mươi năm qua, triều chính đã dần dần nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng khi nhìn thấy mọi chuyện sắp sửa xảy ra, hắn lại không thể kiên nhẫn được nữa.
Triệu Đức muốn thử khuyên bảo nhưng lời nói đến bên miệng vẫn cố gắng nuốt xuống bụng.
Sự việc lần này hoàn toàn khơi dậy dã tâm của Hoàng thượng, Hoàng thượng không còn trẻ nữa, hắn muốn thống nhất Cửu Châu đại lục trong thời đại của mình, nhất định sẽ không nghe lời khuyên của người khác…
……
Màn đêm buông xuống, Phượng Khương Trần đã sốt cao một ngày một đêm, hai nha hoàn đã thử đủ mọi cách nhưng Phượng Khương Trần không những không hạ sốt mà cả người cũng không tỉnh táo, chỉ mới một ngày trôi qua nhưng hai nha hoàn đã sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
.
Danh Sách Chương: