Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cửu Hoàng thúc nói rõ sẽ không rời đi, hắn vội vàng vào cung, rốt cuộc Thú Uyển đã xảy ra chuyện gì còn chưa kịp hỏi, bây giờ chỉ có thể ở đây bảo vệ Phượng Khương Trần trước, không để nàng xảy ra chuyện.

Phượng Khương Trần đau đầu, làm sao nàng có thể nói cho Cửu Hoàng thúc biết không phải nàng chịu ảnh hưởng mà là những người bệnh này, còn nữa, bây giờ cũng không thích hợp để thảo luận về đề tài ghét hay thích này.

Phượng Khương Trần đang suy nghĩ làm sao để khuyên Cửu Hoàng đi thì tên *thủ lĩnh đội thị vệ mang theo hòm thuốc tiến đến… “Phượng cô nương, ta lấy được hòm thuốc rồi.

” thủ lĩnh chạy như bay đến đúng lúc Cửu Hoàng thúc đang đứng ở cửa, nếu không phải Cửu hoàng thúc nhanh chóng né sang một bên thì tên kia đã đâm thẳng về phía Cửu Hoàng thúc.


“Cái quái gì…” Thủ lĩnh mở miệng chuẩn bị mắng chửi, vừa ngẩng đầu lên thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bịch một tiếng ngay lập tức quỳ xuống: “Tham kiến Cửu hoàng thúc, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Thuộc hạ không biết là Cửu hoàng thúc nên đã va chạm Cửu hoàng thúc, xin Cửu hoàng thúc trách phạt.


“Ừ.

” Cửu hoàng thúc lạnh lùng lên tiếng không có nói trách phạt cũng không nói tha thứ đối phương cứ để hắn ta quỳ như vậy.

Phượng Khương Trần đồng cảm liếc nhìn tiểu đầu mục, tiến lên cầm lấy hòm thuốc trên tay hắn, Phượng Khương Trần nói: “Cửu hoàng thúc nơi này không phải chỗ nói chuyện, huynh xem, huynh có phải nên đi chỗ khác không?”
Cửu hoàng thúc trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu, bước chân đi vào trong phòng, đúng lúc hỏi thủ lĩnh đội thị vệ rằng rốt cuộc Thú Uyển đã xảy ra chuyện gì.

“Còn thất thần làm gì, nhanh lên.

” Phượng Khương Trần vội vàng nhắc nhở thủ lĩnh thị vệ.


Theo sự hiểu biết của nàng đối Cửu hoàng thúc thì Cửu hoàng thúc sẽ không vì vậy mà trách phạt người.

“Phượng cô nương…” Khuôn mặt thủ lĩnh thị vệ đau khổ, bộ dạng giống như một người đã chết, Phượng Khương Trần nhìn không quen an ủi một câu: “Yên tâm, không chết được đâu, Cửu hoàng thúc không phải người ích kỷ như vậy, với cả ngươi cũng đâu có chạm vào huynh ấy.


“Vâng, vâng, vâng.

” Có những lời này của Phượng Khương Trần, thủ lĩnh thị vệ lập tức như sống lại, chạy từng bước chậm chạp đuổi theo bước chân của Cửu hoàng thúc.

Có hòm thuốc ở đây, Phượng Khương Trần sẽ không cần phải bó tay bó chân nữa, yên tâm lấy trí tuệ nhân tạo chữa bệnh trong túi trị liệu thông minh ra sử dụng, giúp cải thiện đáng kể tốc độ điều trị.

Mà trong phòng, Cửu hoàng thúc cũng hỏi rõ ràng sự việc phát sinh ở Thú Uyển, thủ lĩnh thị vệ vì muốn lập công nên mang chuyện Tô Quán và Dạ Diệp mắng Phượng Khương Trần nói ra, kể hết ra từng cái một.

Cửu hoàng thúc là người như nào, nghe được chuyện của Tô Quán và Dạ Diệp, lại nghĩ đến tối hôm qua hắn và Phượng Khương Trần ở cùng nhau, thì đã hiểu được con rắn trong Thú Uyển là do Dạ Diệp và Tô Quán bày ra, muốn dùng con rắn kia để hại Phượng Khương Trần, nếu như Phượng Khương Trần bị rắn cắn thì hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí không cần phải chịu trách nhiệm.

Chỉ là không ngờ tới, hại người cuối cùng lại thành hại mình, con rắn kia không ngờ lại bò sai chỗ và bò về phía Tô Quán, chẳng trách Dạ Diệp nói ông trời đứng về phía Phượng Khương Trần, hôm nay nếu là Phượng Khương Trần gặp phải con mãng xà kia thì nhất định Phượng Khương Trần sẽ chết, Phượng Khương Trần không có huynh muội, vì cứu mạng nàng mà biểu ca đã không không còn.


Sau khi thủ lĩnh thị vệ nói xong, cả buổi không có nghe được Cửu hoàng thúc nói chuyện, bất an hỏi một câu: “Cửu hoàng thúc?”
Cửu hoàng thúc đứng lên không báo trước làm thủ lĩnh thị vệ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, đang chuẩn bị mở miệng xin tha thứ thì bỗng nghe thấy Cửu hoàng thúc mở miệng, vội vàng im lặng, trịnh trọng nghe mệnh lệnh của Cửu hoàng thúc.

“Truyền lệnh của bổn vương, đóng cửa Thú Uyển, dù là kẻ nào cũng không được ra vào.


“A… Cửu hoàng thúc, Thú Uyển này…” Thủ lĩnh thị vệ sợ tới mức ngã xuống đất.

Đóng cửa Thú Uyển, cái này Hoàng Thượng mới có thể hạ lệnh được, Thái Tử điện hạ cũng không dám hạ lệnh niêm phong nơi này, đây là hoàng cung và chỉ có Hoàng Thượng mới có tư cách nói những lời này.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK