Tim Lý Tuần như ngừng đập, vội vã rút kiếm trong tay ra, chĩa về phía trên giường quét qua vài cái, trong lòng âm thầm cầu trời khấn phật cho Phượng Khương Trần có thể tránh được một kiếp nạn.
Một đường kiếm quét qua, trống không…
“Phượng tiểu thư không ở đây.” Lý Tuần thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, quay đầu lại mới phát hiện hai nha hoàn vốn không đi theo đến đây, Lý Tuần nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hai nha hoàn bị lửa cản lại, trong lòng thầm mắng hai nàng gây thêm phiền phức, hắn lại còn phải quay lại tìm tung tích của hai nàng ta.
Lý Tuần không dám lề mề, quay người lao ra khỏi phòng, tiếp tục đi tìm Phượng Khương Trần…
Thư phòng của nhà người ta là nơi quan trọng nhất, nhưng ở Phượng phủ, thư phòng là nơi có cũng được mà không có cũng được, cửa lớn thư phòng Phượng phủ mở ra, Phượng Khương Trần cũng rất ít khi tới thư phòng.
Rất nhiều người đều cho rằng thư phòng ở Phượng phủ chỉ dùng để trang trí, cũng không biết rằng trong thư phòng Phượng phủ để một thứ quý giá nhất.
Khi Phượng Khương Trần phi tới, thư phòng vẫn chưa bắt lửa, chỉ hơi nóng, Phượng Khương Trần vội vàng kéo mở vách ngầm, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen.
Nói là hộp gỗ cứ đúng hơn là một khúc gỗ còn nguyên vẹn, hộp gỗ to bằng bàn tay tỏa ra khí lạnh, cái hộp cũng không có lấy một khe hở, nhưng bên trong lại rỗng, Phượng Khương Trần từng muốn mở hộp ra, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, cho nên vẫn bỏ nguyên vào chỗ kín trong thư phòng.
Lần này xảy ra hỏa hoạn, Phượng Khương Trần cũng không nghĩ đến cái gì, chỉ nghĩ nhất định phải đem cái hộp này ra ngoài, ở trong trí nhớ của nàng, cái hộp gỗ này là mẫu thân của nàng giao cho nàng, là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, không thể làm mất được.
Lúc Phượng Khương Trần cầm hộp gỗ trên tay, lòng bàn tay đã bị đông cứng lại, suýt nữa đánh rơi hộp gỗ.
Phượng Khương Trần tay chân luống cuống giữ chặt lấy, lấy đại hai tờ giấy, bọc gói lại cẩn thận nhét vào trong ống tay áo, quay người liền chạy ra ngoài, nhưng lúc quay người, trong chớp mắt ấy nàng nhìn thấy trong góc bàn học có thứ gì đó rất nhiều màu sắc…
“Hầu bao? Hóa ra là ở đây.” Lúc trước nàng tìm khắp nơi không thấy, bây giờ vốn không muốn tìm thì lại xuất hiện, đúng là…buồn cười!
Phượng Khương bĩu môi, lộ ra vẻ dở khóc dở cười, nhìn đăm đăm vào hầu bao trên bàn, cả nửa ngày cũng không ra quyết định nổi.
“Cầm hay là không cầm, tại sao ngươi lúc nào cũng không buông tha cho ta thế? Đây là mệnh của ta à? Mỗi lần lúc chuẩn bị từ bỏ ngươi, ngươi đều lấy đủ kiểu đủ cách xuất hiện trước mắt ta, khiến ta lại phải thỏa hiệp vì ngươi thêm một lần nữa.”
Phượng Khương Trần đứng đờ ra trong phòng, hai nha hoàn đang ở khắp nơi trong biển lửa tìm người: “Tiểu thư! Tiểu thư đang ở đâu vậy? Tiểu thư…”
Tiếng kêu la vọng lại rất bé, theo gió bay tới, Phượng Khương Trần đang ngẩn ra vội lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh tư tưởng, nhắm mắt lại, cắn răng bỏ đi.
Cái hầu bao của Cửu hoàng thúc kia nếu nàng không cần nữa, thì cứ để nó cùng với Phượng phủ này, hóa thành tro đi!
Cứ vậy đi.
Lúc Phượng Khương Trần lao ra đến cửa thì “rầm” một cái, ngoài cửa thư phòng, một cái xà thật to đột nhiên đổ xuống, chặn cửa lại, cũng chặn đường đi của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần theo bản năng lùi lại phía sau, không ngờ lại trượt chân, cả người đổ về phía sau, ngay tại thời khắc đó, của thư phòng cũng sụp xuống, ập về phía Phượng Khương Trần…
Á…Phượng Khương Trần mặt biến sắc, vội vàng ổn định lại tinh thần, chống người để không ngã về sau, nhón mũi chân, xoay người tai chỗ, lách sang trái hai bước, miễn cưỡng tránh được cửa gỗ đập tới.
Rầm…Cửa gỗ đập xuống đất, cả người Phượng Khương Trần lại nhoài đến bò sấp trong góc bàn, hầu bao Cửu Hoàng thúc sửa kia vừa vặn đập vào ngay trước mắt nàng.
Ánh lửa lóe lên, sợi tơ trên hầu bao cũng lóe lên theo, lờ mờ phác họa ra một gương mặt mơ hồ.
Phượng Khương Trần cảm thấy, gương mặt mơ hồ này trùng khớp với dáng vẻ của Cửu hoàng thúc.
Cửu Hoàng thúc?
Danh Sách Chương: