Vẻ mặt thái tử chân thành, tựa như chỉ cần làm như thế thì có thể nối lại quan hệ với Cửu hoàng thúc.
Cửu hoàng thúc đáp một tiếng, không biết có nghe hay không tiến đến: “Bọn họ tìm thái tử chủ trì công đạo thì cứ để họ vào đi, tránh phải nói bản vương không niệm nhân tình.”
“Vâng.”
“Giả tạo.” Tây Lăng Thiên Lâm quay đầu, lười nhìn khuôn mặt giả dối của Cửu hoàng thúc, nhưng vừa quay đầu lại đối mặt với đầu mãng xà dọa cho hắn suýt nữa lại nôn ra.
Năm thái y bị thị về đẩy vào, ai ai cũng y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối loạn, nhếch nhác không thể tả, còn có người chỉ đi tất, giày không biết bay đi đâu.
Có thể thấy Cửu hoàng thúc ra tay không nhẹ.
Khi năm thái y bước vào, không ai nhìn thấy Cửu hoàng thúc đang ở sau lưng bọn họ mà chỉ thấy thái tử, Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lỗi.
Các thái y cúi đầu quỳ xuống phương hướng thái tử và Đông Lăng Tử Lãng.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng cố gắng nháy mắt ra hiệu cho mấy người thái y bọn họ bảo bọn họ thông minh một chút, đừng nói linh tinh nhưng mấy người bọn họ bị đánh đến tức giận đầy mình, chỉ chăm chăm cáo trạng.
“Hai vị điện hạ phải làm chủ cho chúng thần, những thị vệ này quá ngông cuồng giả truyền mệnh lệnh của điện hạ không cho phép chúng thần đi ra khỏi Thú Uyển.
Chúng thần đã nói rất nhiều lần là đến thái y cục sắc thuốc cho Dạ thiếu chủ nhưng những thị vệ này vẫn không cho chúng thần đi.
Chúng thần tức giận quá nên tranh chấp với bọn họ vài câu lại đổi lại một trận đánh ác độc.
Điện hạ, chúng thần bị đánh là chuyện nhỏ, nhưng làm lỡ trị liệu cho vết thương của Dạ thiếu chủ để chúng thần làm thế nào mới tốt đây.
Khẩn xin hai vị điện hạ làm chủ cho chúng thần, bắt lại kẻ ngạo mạn không biết nặng nhẹ giả truyền thánh chỉ lại, để nàng ta hiểu rõ làm lỡ trị liệu sẽ có hậu quả như thế nào.”
“Ồ, là ai to gan như vậy, dám giả truyền mệnh lệnh của điện hạ.” Cửu hoàng thúc rất hứng thú mà hỏi một câu.
Các thái y vẫn luôn cúi đầu quỳ gối cũng không phát hiện ra điều bất thường, vừa nghe thấy có người hỏi thì lập tức vui vẻ đáp: “Hồi bẩm điện hạ, chắc chắn là Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần ghi thù Dạ thiếu chủ mắng nàng ta là tiện nhân đẩy nàng ta ra ngoài, hại nàng ta mất mặt nên nàng ta xui khiến thị vệ ngăn chúng thần lại, không để chúng thần cứu Dạ thiếu chủ.
Điện hạ, khi chúng thần ra ngoài tận mắt nhìn thấy Phượng Khương Trần và những tên thị vệ đó câu kết sau lưng thì thầm to nhỏ, chắc chắn là nàng ta đã câu kết với thị vệ bảo bọn họ giả truyền mệnh lệnh của điện hạ, giấu trên lừa dưới.
Xin điện hạ hạ lệnh nghiêm trị tiện nhân đó.”
Thái y càng nói hưng phấn, Tây Lăng Thiên Lâm, thái tử và Đông Lăng Tử Lãng càng đen mặt.
Cái đám người thành sự không đủ, bại sự có thừa này toàn nói cái gì vậy? Lần này thì hay rồi, Cửu hoàng thúc càng không tha cho Dạ Diệp.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng đến khí lực nói chuyện cũng không có, trên đời này sao lại có người ngu ngốc như vậy, không có mắt nhìn gì cả, không thấy tình hình trong này không ổn hay sao?
Cho dù không nhìn thấy cũng phải ngửi thấy mùi máu tanh của mãng xà chứ, nhưng đám thái y này chỉ chăm chăm cáo trạng, chỉ muốn mượn cơ hội này chà đạp Phượng Khương Trần.
Các ngươi tự cầu phúc cho mình đi! Đông Lăng Tử Lãng và thái tử không mở miệng, không phải là bọn họ máu lạnh mà là bọn họ tự thân cũng khó bảo toàn.
“Hóa ra còn có chuyện như vậy, Dạ thiếu chủ uy phong thật.” Chuyện này Cửu hoàng thúc đã sớm biết, có điều chỉ giả vờ không biết mà thôi.
Lúc này, các thái y cáo trạng mới phát hiện ra điều không đúng, đang định ngẩng đầu lên nhìn thì nghe thấy thị vệ đến báo: “Cửu hoàng thúc, nước lạnh đến rồi.
“
Cái gì? Cửu hoàng thúc?
Đông…thái y gan nhỏ vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy các khối thịt mãng xà trước mặt, lại thấy cục diện trước mặt thì lập tức ngất đi.
Mấy người khác cũng không hơn bao nhiêu, trực tiếp ngã xuống đất, lúc này mới phát hiện ra cái mùi tanh tưởi gay mũi đó… Thảm, thảm rồi, lần này chết chắc rồi.
Các thái y còn tỉnh táo đều bị dọa đến mặt như tro tàn, ánh mắt ai cũng vô thần, không còn vẻ mặt tinh thần hưng phấn khi cáo trạng nữa.
Danh Sách Chương: