Không phải lòng dạ nàng hẹp hòi, chuyện vừa xảy ra đã đổ lên người Đông Lăng Tử Lăng, thật sự người có thể giữ lại Trác Đông Minh, Cửu Môn Đề Đốc và Thuận Thiên phủ y không nhiều, mà trong không nhiều người này chỉ có Đông Lăng Tử Lăng có thù với nàng.
Giống như diễn phim trên TV, cảnh sát đều bị người ta hại chết, người bị tình nghi mới chạy tới xuất hiện.
Quan sai của Đông Lăng cũng giống như vậy, gần lúc hơn trăm tên ăn mày kia chế hết mới xuất hiện, từng cái đầu đầy mồ hôi, người nào không ngốc là có thể biết bảy tám người bọn họ là bị bắt tới cứu người.
Bọn quan sai nhìn thấy cảnh thị vệ của Phượng phủ giết người từ xa xa, từng người bị dọa đến mức con ngươi mở ta, hai chân run run.
Mẹ già của con ơi, hoàn toàn khác với dự đoán của hắn, Phượng tiểu thư lại có thể giết người trên đường, nàng lấy lá gan này ở đâu? Việc này phải làm sao đây?
Từng người đứng sững sờ tại chỗ, do dự tiến lên nhưng vẫn chạy về nhà tìm đại nhân nhà mình mới là thượng sách, cái này không giống với điều đã nói trước đó, bọn hắn tới thu thập tàn cuộc mà, không phải dạng tàn cuộc này…
“Tiểu thư, quan sai tới.
Hai tên nha hoàn đều là người thông minh, gặp tình huống như vậy lsẽ ập tức nói cho Phượng Khương Trần để nàng sớm nghĩ kỹ cách đối phó.
“Động tác nhanh một chút, một tên cũng không để lại, không chết thì bổ một đao cho ta.
” Phượng Khương Trần vô tình hạ lệnh giết người diệt khẩu.
Đã ra tay thì tấ nhiên không thể để lại người sống đến tố cáo mình, đến lúc đó nàng nói đám người này là dân chúng làm loạn, thật sự là dân chúng làm loạn, nhưng bởi vì không có chứng cứ…
“Vâng.
” Hai nha hoàn hiểu ý của Phượng Khương Trần, mà thị vệ phía ngoài cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, đao trong tay lại càng tàn nhẫn, từng đao lấy mạng người.
Không giết những người này, người xui xẻo chính là bọn họ!
Lời gửi độc giả: Thật không nghĩ ngờ là Phượng Khương Trần…Cửu Khánh à, ta cũng muốn tốt cho hắn, tình tiết gần đây tập trung ở hoàng thành, ta sẽ cố gắng đưa hắn xuất hiện.
Trong số mười sáu thị vệ, tám người được dùng để đối phó những người còn lại, tám người khác cộng với hai nha hoàn bổ một đao xuống nhưng người còn hơi thở.
“Dừng tay, dừng tay.
” Thủ lĩnh quan sai từ xa nhìn thấy cảnh tượng này liền phóng tới.
Người chết hết rồi sẽ không có bằng chứng, hắn muốn giữ lại người sống…
Giữ lại người sống?
Ngươi quá ngây thơ rồi, sao Phượng Khương Trần có thể ra tay tàn nhẫn như vậy rồi để lại nhân chứng để chống lại nàng?
Muốn người sống? Lần sau ngươi đến đây sớm một chút đi.
“Ngăn hắn lại.
” Không cần biết người bên ngoài làm gì, Phượng Khương Trần chỉ có trách nhiệm ra lệnh.
Nhiệm vụ của một thị vệ là tuân lệnh, nàng tin thị vệ của Túc Thân Vương hiểu được đạo lý này.
Không để Phượng Khương Trần thất vọng, thị vệ của Túc Thân Vương đã ngăn mọi người lại, nếu không có lệnh của Phượng Khương Trần thì sẽ không bao giờ thả người đi.
Vốn dĩ các thị vệ của phủ Túc Thân Vương rất bài xích việc tuân theo mệnh lệnh của một nữ nhân như Phượng Khương Trần, nhưng hôm nay họ đã nhìn thấy một mặt đánh giết quyết đoán và tàn nhẫn của nàng, lập tức hiểu rằng chủ nhân mới của họ không phải là một người đơn giản, nghe theo mệnh lệnh của nàng sẽ không làm nhục chính mình, nhưng thật đáng tiếc là nữ nhân nàng không thể ra chiến trường.
“Tiểu thư, mọi việc đã xong.
” Tiếng than khóc cuối cùng rơi xuống, nha hoàn cung kính bước tới báo cáo với Phượng Khương Trần.
“Ừ, cho đi đi.
”
Khi Phượng Khương Trần hạ lệnh, đám quan sai kia mới bước đến, nhìn thấy những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, khung cảnh máu chảy thành sông, một số người nhát gan đã biến sắc, mấy người đang trốn trong góc thì nôn mửa.
“Ty chức Triệu Hoài Thành bái kiến Phượng Khương Trần.
” Triệu Hoài Thành là người đứng đầu nhóm quan chức này, sắc mặt rất khó coi khi nhìn thấy hình ảnh này.
Đây đơn giản là tát vào mặt hắn ta, chuyện thực hiện một cuộc tấn công trên đường trong kinh thành, còn có vương pháp không?
“Thì ra là Triệu đại nhân, thất lễ.
” Phượng Khương Trần không có ý định xuống xe ngựa, lại càng không có ý muốn mở cửa xe ngựa, tỏ rõ ý không muốn gặp hắn.
Danh Sách Chương: