Phượng Khương Trần đẩy mọi người ra với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đi về phía chiếc nôi nhỏ.
Chiếc nôi của em bé được mạ vàng dát bạc, phú quý ép người, sự giàu có của nhà họ Tạ này thật sự khiến người ta không dám tưởng tượng.
Trên giường, đứa bé trắng nõn lúc này mặt mày đã xanh tím, toàn thân cứng đờ.
Khoé mắt của Phượng Khương Trần hơi chua xót, sau đó lại là mặt không biểu cảm.
Tạ Tam và Vương Thất lắc đầu.
Phượng Khương Trần này thực sự là máu lạnh.
Khi bọn họ nhìn thấy cái chết bi thảm của một đứa trẻ nhỏ như vậy, cũng không khỏi đau lòng, nhưng Phượng Khương Trần đến cái cau mày cũng không có.
Phượng Khương Trần không thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình, khi nàng bước vào tình huống công việc, thì sẽ tự động phớt lờ những người xung quanh.
Phượng Khương Trần lấy chiếc túi nhỏ buộc ở chân ra, bỏ qua sự ngạc nhiên và khó hiểu của mọi người, bày ra một hàng con dao nhỏ bằng thép không gỉ, nhíp, bông y tế, lọ thuốc nhỏ, bông băng.
Khụ khụ…
Đừng hiểu lầm.
Khi đó, sẽ không có ai gọi bạn là yêu, mà bọn họ sẽ chỉ gọi bạn là thần.
Đây chính là bản chất của con người.
Quả nhiên, Phượng Khương Trần đã dành thời gian để liếc nhìn mọi người, phát hiện ra rằng ánh mắt mọi người nhìn nàng đã khác đi, chỉ là…
Tiểu thiếp có nhi tử đã chết kia dường như ngây ra một lúc, giọng nói có chút không đúng, giống như là đang hú, đại khái gọi là giả khóc.
Có mèo ngấy.
Phượng Khương Trần đột ngột đánh vào trái tim của nàng ta.
Nữ nhân này, không lẽ nào giống như Võ Tắc Thiên, vì tranh sủng mà tự tay giết chết con trai của mình để vu oan giá hoạ cho chính phòng chứ?
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần cảm thấy tay chân lạnh giá.
Nếu như thật sự là như vậy thì nàng thực sự cảm thấy tiếc thương cho đứa trẻ này, đầu thai trong bụng của một nữ nhân ác độc.
Hừ … Sau khi hít một hơi, Phượng Khương Trần bắt đầu ám thị với chính mình.
Phượng Khương Trần, mày là một bác sĩ, mày là một người chuyên nghiệp, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán của mày, việc mày phải làm bây giờ là tập trung cho việc điều tra.
Xoa xoa đôi tay, đợi đến khi máu hồi phục, ngón tay mềm mại vừa phải, Phượng Khương Trần đeo găng tay y tế và khẩu trang vào, bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn thân cho đứa trẻ.
Thi thể của đứa trẻ lạnh và cứng đờ, màu sắc trên khuôn mặt chứng tỏ rằng nó đã chết vì ngạt thở, có một số vết bầm tím trên cánh tay.
Từ màu sắc của các vết tích có thể thấy, có lẽ được tạo ra sau khi chết.
Phượng Khương Trần kiểm tra rất cẩn thận, tất cả mọi người cũng không dám đi ra.
Tạ Tam và Vương Thất không khỏi suy nghĩ, liệu Phượng Khương Trần này có thực sự có năng lực không?
Nếu như thực sự có năng lực, bọn họ cũng sẽ không giở trò sau lưng, mọi người đều cho nhau mặt mũi, ngày sau còn gặp lại.