“Trả lễ lại thôi, dù sao cuộc sống lúc chưa gả và lúc có chồng khác hẳn nhau, chẳng phải ta đang giúp cuộc sống Dao Hân công chúa thêm chút thú vị à?” Phượng Khương Trần không để tâm, cho Vương Cẩm Lăng thấy một mặt xấu xa của nàng.
Nàng vốn cũng không phải thiện nam tín nữ.
“Có đạo lý, cần giúp một tay không?” Con người rất thiên vị, trong mắt Vương Cẩm Lăng, bất kể Phượng Khương Trần làm gì với Dao Hân công chúa thì đều…
Giúp đỡ? Phượng Khương Trần lắc đầu, Vương Cẩm Lăng đã làm rất nhiều vì nàng, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Thân là gia chủ của Vương gia, Vương Cẩm Lăng gánh vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc trên lưng.
Trách nhiệm trên người hắn đã đủ nặng, chuyện cũng đã quá nhiều.
So với trách nhiệm trên người Vương Cẩm Lăng, chuyện của nàng căn bản không đáng nhắc tới.
Đương nhiên Phượng Khương Trần cũng không cứng rắn khước từ ý tốt của Vương Cẩm Lăng, nàng cười trêu ghẹo và nói: “Sao vậy? Từ lúc nào mà đại công tử lại có hứng thú với tranh đấu của nữ tử trong khuê phòng thế?”
Rõ ràng là mối thù sinh tử, nhưng trong miệng Phượng Khương Trần lại biến thành tranh đấu ghen ghét lặt vặt của nữ nhi.
Vương Cẩm Lăng hiểu rõ tâm tư của Phượng Khương Trần, vì vậy hắn càng đau lòng hơn.
Phượng Khương Trần lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác, nhưng những người kia có ai suy nghĩ cho nàng sao?
Vương Cẩm Lăng quay đầu nhìn Phượng Khương Trần, đúng lúc thấy vết thương trên mặt nàng, hắn càng thấy đau lòng hơn: “Khương Trần, lúc không muốn cười thì đừng cười.
Nụ cười này của ngươi sẽ khiến vết thương đau hơn.”
Phượng Khương Trần không để ý, nàng sờ mặt rồi nói: “Không sao, không thấy đau.”
Lúc Nam Lăng Cẩm Phàm đánh, mặc dù không né đi nhưng nàng đã kịp thời tránh chỗ quan trọng, giải trừ phân nửa sức mạnh của hắn.
Nếu không thì với lực tay đó, hắn ít nhất cũng phải đánh gãy bảy, tám cái răng của nàng.
Vết thương trên mặt nàng nhìn thì đáng sợ, nhưng tính ra vẫn không mạnh bằng cái tát của nàng dành cho Nam Lăng Cẩm Phàm.
Đây chính là chỗ tốt khi làm đại phu.
Nàng biết rõ vị trí nào đau nhất, yếu ớt nhất trên cơ thể.
“Xin lỗi, ta đã đến chậm.
Nếu như ta đến sớm hơn một chút thì ngươi cũng không bị đánh.” Vương Cẩm Lăng tự trách bản thân.
Lúc nhận được tin tức, hắn không chạy ngay đến hoàng cung mà lại đến phòng nghị sự ở Vương gia, tìm trưởng lão của Vương gia nói rõ rằng hắn đồng ý tiếp nhận vị trí gia chủ Vương gia.
Vương Cẩm Lăng không nói dối, Vương gia sớm đã có ý để hắn tiếp chưởng vị trí gia chủ Vương gia, chỉ là hắn không muốn.
Dù sao chuyện như ép cha mình phải hạ vị, Vương Cẩm Lăng làm không được.
Nhưng tối hôm đó, lúc nhận được tin tức mà người trong cung truyền đến, hắn không thể không chủ động ra mặt, tiếp nhận vị trí gia chủ.
Bởi vì chỉ khi là gia chủ Vương gia, hắn mới có thể bảo vệ được Phượng Khương Trần.
Danh tiếng của đại công tử có vang lên cũng không cản được Nam Lăng Cẩm Phàm.
“Ngươi tới rất đúng lúc, Nam Lăng Cẩm Phàm chẳng những bị ta tát một cái, hắn còn ngoan ngoãn xin lỗi ta.
Cẩm Lăng, hôm nay ta mới phát hiện, thì ra ngươi cũng có bộ mặt vênh váo hung hăng, không phân trái phải như vậy.
Ta vốn cho rằng nàng là một quân tử ôn hòa, lúc nào cũng bình tĩnh.” Phượng Khương Trần thật ra muốn biết quan hệ giữa Vương Cẩm Lăng là Nam Lăng Cẩm Phàm là thế nào.
Tại sao Nam Lăng Cẩm Phàm lại ngoan ngoãn cúi đầu trước hắn vậy? Thật là kỳ lạ.”
Nam Lăng Cẩm Phàm là một kẻ không coi ai ra gì, cho dù là Cửu Hoàng thúc thì hắn cũng không để vào mắt.
Vương Cẩm Lăng bị những lời này của Phượng Khương Trần làm cho ngượng ngùng, tai hắn ửng đỏ lên, may mà Phượng Khương Trần không phát hiện: “Ta cũng không muốn vênh váo hung hăng như vậy, nhưng gia chủ Vương gia không thể quá mềm dẻo, nếu không người khác sẽ cho rằng ta dễ bị bắt nạt.”
Đây cũng coi như là giải thích.
Phượng Khương Trần cũng hiểu rõ thân phận và địa vị quyết định khí thế và cách nói chuyện của nàng.
Giống như nàng, cho dù hung hăng đến mấy thì cũng chỉ là con cọp giấy, căn bản không ai sợ.
Lúc đang nói chuyện, xe ngựa của Vương gia đã đến.
Vương Cẩm Lăng đưa tay đỡ Phượng Khương Trần lên xe, sau đó bản thân cũng đi theo.
Hắn vừa mới ngồi xuống thì một vài thái giám tiến lên: “Công tử, thuốc mà ngài cần.”
“Ừ.” Một hộp thuốc mỡ nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Vương Cẩm Lăng: “Khương Trần, thoa thuốc trước đi, nếu để hủy dung thì xấu lắm.”
Mũi Phượng Khương Trần chua xót.
Bản thân nàng cũng quên không thoa thuốc, nhưng người nam nhân này lại nhớ đến.
Phượng Khương Trần vội vàng gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy thuốc mỡ, nhưng Vương Cẩm Lăng lại tránh đi.
Hắn mở thuốc mỡ ra, lấy một khối nhỏ: “Nghiêng mặt sang một chút.”
Danh Sách Chương: