Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lam Cửu Khánh?’’ Phượng Khương Trần bước nhanh vào xong, đóng cửa lại.

“Ừ.

’’ Lam Cửu Khánh lên tiếng, hơi thở có chút bất ổn, sau khi nhìn thấy Phượng Khương Trần thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim căng thẳng cũng thả lỏng.

“Vết thương của huynh nặng hơn sao?’’ Phượng Khương Trần vừa nghe đã biết vị Lam Cửu Khánh này lại không quý trọng thân thể khiến vết thương của mình càng thêm trầm trọng.


“Miệng vết thương nứt ra rồi.

’’ Lam Cửu Khánh cũng không giấu giếm, dứt khoát nói, đồng thời tự giác cởi bỏ quần áo trên người ra.

Hắn thực sự không dám để Phượng Khương Trần cởi quần áo cho mình một lần nữa, quá thử thách trái tim hắn, hắn không muốn chết sớm như vậy.

“Huynh đúng là không biết trân trọng bản thân mà.

’’ Phượng Khương Trần tức giận nói, ngoài Tây Lăng Thiên Vũ, bệnh nhân mà nàng ghét nhất chính là Lam Cửu Khánh, người này hoàn toàn không quan tâm đến thên thể của mình chút nào.

Tối nay giọng điệu của Phượng Khương Trần thực sự rất tệ, Lam Cửu Khánh suy đoán có lẽ liên quan đến chuyện ám khí, trong lòng thầm nghĩ nên giải thích một chút, nhưng cuối cùng vẫn chỉ sờ mũi không nói một lời.

Thực ra hắn có thể trả lại đồ cho Phượng Khương Trần một cách khéo léo hơn, nhưng hắn không muốn giấu giếm nàng quá nhiều, dẫu biết Phượng Khương Trần sẽ tức giận sau khi biết chuyện nhưng hắn vẫn dùng biện pháp ngu ngốc nhất để trả lại đồ cho nàng.


Chuyện này đúng là hắn đã sai trước, Lam Cửu Khánh rất ngoan ngoãn lắng nghe Phượng Khương Trần trách móc lẩm bẩm, không dám hé răng nửa lời, tự an ủi bản thân: Nam nhân mà, nên nhường nhịn nữ nhân của mình, cho dù nàng có lý hay không.

Mặc dù Phượng Khương Trần cực kỳ tức giận khi Lam Cửu Khánh âm thầm tính toán với đồ của nàng, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức không thèm đếm xỉa đến sống chết của hắn, mở miệng mắng mấy câu lại phát hiện hắn tốt tính mặc kệ nàng trách móc, Phượng Khương Trần cũng ngại tiếp tục lảm nhảm, nàng không phải là người không biết lý lẽ, hơn nữa nàng cũng không không là gì của Lam Cửu Khánh cả, hắn không cần phải nhường nhịn nàng.

Phượng Khương Trần kiểm tra vết thương của Lam Cửu Khánh, thấy miệng vết thương chỉ nứt ra một chút chứ không bị viêm nhiễm, nhưng cả người lại hơi nóng, không cần đo nhiệt độ nàng cũng biết hắn đã phát sốt.

“Lên giường nằm đi, ta đi lấy hộp thuốc.

’’ Nói xong, Phượng Khương Trần lập tức xoay người đi ra phía sau bức bình phong.

Lên giường?
Đây là phòng ngủ của Phượng Khương Trần, trong phòng chỉ có một cái giường, nàng đã có lời mời, đương nhiên Lam Cửu Khánh sẽ không khách sáo, một tay chống lên mặc bàn rồi đứng dậy, lúc đi ngang qua bức bình phong, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại trong chốc lát, trầm ngâm suy nghĩ nhìn Phượng Khương Trần đang ở phía sau.


Cách một lớp bình phong, hắn không thể nhìn thấy gì cả, nhưng hắn biết rõ Phượng Khương Trần có thể lấy họp thuốc ở đâu, phải biết rằng hộp thuốc mà nàng thường dùng vẫn còn ở chỗ hắn.

Không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy thứ kia trên cổ tay Phượng Khương Trần, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, rất nhiều lần hắn muốn ngắn cản nàng, không cho nàng sử dụng thứ đó, nhưng hắn biết mình không có tư cách.

Lam Cửu Khánh khẽ thở dài, dựa người vào đầu giường, hít hà mùi hương thanh khiết trên gối đầu, chiếc mặt nạ màu bạc che đi vẻ lo lắng trên mặt hắn.

Khi Phượng Khương Trần cầm một hộp thuốc nhỏ ra ngoài, khoé môi Lam Cửu Khánh hơi giật giật, nếu hắn nhớ không nhầm thì hình như Vương Cẩm Lăng cũng có một cái giống y hệt.

Thoạt nhìn, có vẻ như chiếc hộp trong tay Vương Cẩm Lăng là do Phượng Khương Trần đưa cho hắn, nghĩ đến đây, trong mắt Lam Cửu Khánh loé lên một tia sáng lạnh lẽo.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK