Mở mắt ra, nàng bình tĩnh nói một cách xa lạ:”Cửu hoàng thúc.
”
“Sao thế? Trách bản vương rồi?” Lông mày Đông Lăng Vũ Cửu dần nhíu lại, chưa bao giờ Phượng Khương Trần nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ lại lạnh nhạt như vậy.
Phượng Khương Trần lắc đầu, căn bản là nàng chưa từng hy vọng thì lấy đâu ra trách móc oán giận.
“Nàng nói dối.
” Thấy sắc mặt trắng bệch đến không còn sắc hồng của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Vũ Cửu rất không hài lòng liền duỗi tay xoa bóp mặt nàng.
“Đau.
” Đông Lăng Vũ Cửu ra tay hoàn toàn không có nặng nhẹ, tuy mặt Phượng Khương Trần đã đỏ lên nhưng vẫn lưu lại hai dấu vân tay.
Khụ khụ…Đông Lăng Vũ Cửu ngại ngùng ho một tiếng: “Thế này đẹp hơn rồi.
”
Phượng Khương Trần không còn sức tranh luận với Đông Lăng Vũ Cửu, cũng không muốn cảm giác mập mờ không hiểu gì như này tiếp tục, bèn đổi chủ đề: “Không biết đêm hôm khuya khoắt Cửu hoàng thúc đến đây là có chuyện gì?”
Không có việc gì thì sẽ không đến, chính là để nói Đông Lăng Vũ Cửu.
“Nàng muốn xử lý hai con ngựa đó như thế nào?” Đó là ngựa của nàng, sống chết và vận mệnh của chúng đều do Phượng Khương Trần quyết định.
“Ngựa?” Phượng Khương Trần khó hiểu nhìn Cửu hoàng thúc, nửa đêm Cửu hoàng thúc lén vào phòng nàng là để nói về chuyện hai con ngựa.
“Xử lý? Không phải ta đã dâng tặng hoàng thượng rồi sao?”
Thứ hoàng thượng muốn không phải hai con ngựa sao, nàng dâng rồi còn muốn thế nào nữa.
“Nàng không tình nguyện dâng lên.
”
“Ha…” Phượng Khương Trần cười nói: “Không tình nguyện, rất nhiều chuyện ta đều không tình nguyện, nhưng không phải là cũng phải làm sao.
Có tình nguyện hay không thì lại làm sao, tóm lại kết quả cũng có rồi.
”
Đông Lăng Vũ Cửu lắc đầu: “Chỉ cần nàng nguyện ý, kết quả có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
”
“Vậy sao? Ta muốn hai con ngựa đấy cũng được? ” Phượng Khương Trần không biết ngữ khí nàng càng lúc càng mạnh, không biết là do sự dung túng của Đông Lăng Vũ Cửu hay là trong lòng nàng tức giận.
Tất cả thiệt thòi ban ngày phải chịu không ít hơn với ngày đại hôn đó, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, nếu phải khỏa thân trước mặt mọi người thì nàng phải sống trong Hoàng thành như thế nào, đối mặt với người đời như thế nào.
Lúc này khi nhìn thấy Cửu hoàng thúc nàng lại nghĩ đến mọi chuyện ban ngày.
Người đàn ông này lạnh lùng ngồi trên đài cao, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng mất mặt, nhìn nàng bị thương.
Nếu ban ngày có thể lạnh lùng nhìn như thế bây giờ lại đến đây làm gì.
“Có thể.
” Đông Lăng Vũ Cửu không do dự, giống như hắn chính là đế vương, lời của hắn chính là mệnh lệnh.
“Ta muốn sáng mai thấy chúng xuất hiện trong Phượng phủ, ta muốn quang minh chính đại có chúng.
” Phượng Khương Trần cố ý làm khó hắn.
“Được.
”
“Tại sao?” Phượng Khương Trần nhắm mắt, tùy ý để nước mắt chảy ra.
“Tại sao cái gì?” Đông Lăng Vũ Cửu không hiểu Phượng Khương Trần bị làm sao, hắn hoàn toàn làm theo ý của Phượng Khương Trần, vẫn chưa được sao?
Trước giờ hắn chưa bao giờ lấy lòng phụ nữ, Phượng Khương Trần là người đầu tiên.
Khụ khụ… Đông Lăng Vũ Cửu cho rằng hắn đang lấy lòng Phượng Khương Trần, tuy nàng không hề cảm nhận được.
“Tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy?” Tốt đến mức đi đòi lại hai con ngựa trong tay hoàng thượng.
“Không tại sao cả, bản vương thích như vậy.
” Cơ thể Đông Lăng Vũ Cửu hơi ngả về phía sau, ngầm ẩn ý tứ phòng bị.
Danh Sách Chương: