Những chuyện nàng muốn làm và có thể làm đều đã xong, tiếp theo là xem Cửu Hoàng thúc thế nào, nàng biết Cửu Hoàng thúc sẽ tức giận, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu có lặp lại một lần nữa thì nàng vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Nàng đợi chờ cơn cuồng phong bão táp từ Cửu Hoàng thúc đổ xuống, đợi Cửu Hoàng thúc trút hết bực tức trong lòng và mắng nàng một trận, đánh nàng một trận, nàng đều chấp nhận hết mà hoàn toàn không một lời oán trách.
Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Cửu Hoàng thúc có bất cứ phản ứng gì, Phượng Khương Trần thấy hoang mang, nàng lặng lẽ bỏ hai tay ra để xem biểu cảm của Cửu Hoàng thúc, nhưng lại thấy…
Mặt Cửu Hoàng thúc không chút thay đổi, con ngươi đen sâu thẳm như thường ngày, nhìn không ra vui hay giận, thậm chí động tác trên tay cũng không có thay đổi, vẫn dịu dàng có thể làm người khác đắm chìm.
Dáng vẻ này của Cửu Hoàng thúc…
Quá, quá, quá bình thường rồi, bình thường đến nỗi không bình thường.
Một nam nhân nghe được chuyện như vậy, dù cho không nổi trận lôi đình, vậy cũng nảy sinh cơn tức giận bất ngờ, dáng vẻ bình tĩnh này của Cửu Hoàng thúc làm cho người ta sợ hãi.
Không phải Cửu Hoàng thúc nén cơn giận lại chứ?
Phượng Khương Trần hoảng rồi, thật sự hoảng rồi, tuy nàng tin rằng Cửu Hoàng thúc không như người bình thường, nhưng cũng sợ Cửu Hoàng thúc đưa ra quyết định tổn hại bản thân bất lợi cho người khác gì đó dưới cơn nóng giận.
Hu hu hu… Cửu Hoàng thúc sẽ không vì nguyên nhân này mà cảm thấy nàng không tiết hạnh, không trong sạch, sau đó không cần nàng nữa chứ, nếu như vì như vậy mà bị Cửu Hoàng thúc bỏ rơi, vậy nàng thật sự sẽ buồn bực chết.
Nàng có thể chấp nhận Cửu Hoàng thúc vì không thích nàng mà không cần nàng, nhưng thật sự không cách nào chấp nhận vì chán ghét nàng mà không cần nàng, nguyên nhân này làm cho nàng không thể chấp nhận.
Phượng Khương Trần cố tự trấn tĩnh, nửa chơi đùa nửa nghiêm túc thử dò xét: “Cửu Hoàng thúc, thật thà sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Ta đã khai rồi, ta đều khai toàn bộ rồi, không hề có một chút giấu diếm, nếu như ngài tra ra lời ta nói có bất kỳ điều gì không khớp với sự thật, ta sẵn lòng chấp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào, nhìn trên mặt ta ngoan như vậy, ngài đừng giận ta.
”
Cửu Hoàng thúc không hề lung lay, Phượng Khương Trần tiếp tục cố gắng, đầu cọ lấy cọ để trong lòng bàn tay của Cửu Hoàng thúc.
“Cửu Hoàng thúc, người xưa cũng đã từng nói: chị dâu gặp chuyện em chồng cứu giúp, cũng là tuỳ cơ ứng biến! Lúc đó ta cũng là chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, ngài không thể vì như vậy mà giận ta, ngài cũng không thể vì như vậy mà không cần ta, nhìn về mặt ta cái gì cũng không che giấu ngài, ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho ta một lần được không, van ngài đó, xin ngài…”
Bên mép Cửu Hoàng thúc giữ một nụ cười như có như không, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, không nói lời nào, cũng không nhìn ra được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.
Thấy bộ dạng như vậy cũng không làm Cửu Hoàng thúc cảm động, Phượng Khương Trần thật sự sắp khóc rồi.
Hu hu hu… lúc đó nàng toàn thân voan mỏng tỉnh lại ở ngoài thành, Cửu Hoàng thúc cũng không ghét bỏ nàng, bây giờ hẳn là cũng sẽ không ghét bỏ nàng, cái này Cửu Hoàng thúc chắc chỉ là tức giận thôi, nếu như chỉ là tức giận vậy có nghĩa là còn có thể thương lượng được rồi.
Đôi mắt to xinh đẹp của Phượng Khương Trần ngập tràn lo lắng và bất an, hai tay nắm thành nắm đấm, chống ở dưới cằm, đôi mắt to chớp chớp, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu với Cửu Hoàng thúc, để có thể làm Cửu Hoàng thúc cảm động.
“Cửu Hoàng thúc, xin ngài đó, xin ngài đó, tha thứ cho ta một lần được không, chỉ một lần này thôi được không.
Cửu Hoàng thúc, cầu xin ngài đừng giận ta nữa, ngài vừa giận ta, trong lòng ta liền buồn đến khó chịu, ngài vừa không để ý đến ta, trong lòng ta liền giống như có một cục đá đang đè nặng, không thở nổi.
Danh Sách Chương: