Đến gần, Phượng Khương Trần có thể khẳng định, đứng ở nơi đó là một người chứ không phải một bộ y phục.
Cái bóng người kia nhìn có vẻ hơi quen mắt.
Cách bóng người kia hơn hai mươi mét, Phượng Khương Trần không còn tiến lên trước nữa.
Khoảng cách này đủ an toàn, cho dù là đối phương xuất thủ, nàng cũng chạy trốn được.
“Không ra đúng không, vậy ta sẽ cho rằng ngươi đã chết, vì lý do an toàn, ngươi không ngại để ta cho thêm một đao đâu nhỉ.
” Phượng Khương Trần lầy đèn chiếu sáng ra nhét vào túi đằng sau.
“Đùng!” Một tiếng, kéo chốt an toàn ra, giơ súng nhắm thẳng vào bóng người kia.
Ung mạng cũng đừng trách nàng, không ra là địch cũng không phải là bạn.
“Cạch…” Phượng Khương Trần bóp cò, đạn rồi khỏi súng, mạnh mẽ bay tới dẫn đến một tiếng vang “Vù vù”, chói tai khác thường trong đêm tối yên tĩnh.
Trong ánh sáng của đá lửa này, chỉ thấy bóng người kia đột nhiên động đậy một cái, đao lớn lập loè ánh sáng lạnh, đột nhiên tung hoành xuất hiện.
“Đùng…” một tiếng, đạn đánh xuyên qua đao, sau đó bóng người kia khẽ lảo đảom đạn sượt qua y phục của hắn, bộp… Một tiếng, rơi vào trên mặt cỏ.
“Người sống? Vậy thì chết trên tay của ta đi.
” Dây cung kéo căng, vào giây phút bóng người kia phản kích, Phượng Khương Trần kéo chốt an toàn lần nữa, nhắm thẳng vào bóng đen kia.
Phượng Khương Trần bình tĩnh ứng đối diện, mắt nhíu lại, ngón tay đã bóp cò súng, chuẩn bị nỗ súng lần nữa.
Bóng người kia lại đột nhiên thu hồi đao, mở miệng nói:”Phượng Khương Trần, lá gan của ngươi rất lớn.
”
“Cửu hoàng thúc, là ngươi?” Hô hấp của Phượng Khương Trần cứng lại, hai tay nhắn một cái xuống dưới, bộp một tiếng rồi chạm đất.
Nếu là bình thường, nàng chắc chắn rất đau lòng vì lãng phí đạn, nhưng hiện giờ nhìn thấy Đông Lăng Vũ Cửu không có chuyện gì, nàng chỉ có một lòng đầy vui mừng:”Cửu hoàng thúc, ngươi không sao thì tốt quá rồi.
”
Trái ngược với sự vui vẻ của Phượng Khương Trần, sắc mặt Đông Lăng Vũ Cửu lạnh lùng, đứng tại chỗ không nhúc nhích:”Phượng Khương Trần, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Cửu hoàng thúc, Khương Trần gặp đàn sói tập kích ở vườn bách thú, nghe nói Cửu hoàng thúc và Thuần Vu quận vương đi săn ở đây liền tới xem một chút xem có thể giúp gì không.
” Phượng Khương Trần vội vàng đâp, tự bỏ qua giọng nói lạnh lùng của Đông Lăng Vũ Cửu.
“Hỗ trợ? Chỉ bằng ngươi? Tự cho là đúng.
” Đông Lăng Vũ Cửu không hề cảm động chút nào, hành động này của Phượng Khương Trần trong mắt hắn thật sự quá ngớ ngắn.
Lại thêm một nữ nhân phiền phức.
“Cửu hoàng thúc, ta là đại phu, vừa rồi trên đường gặp được Thuần Vu quận vương, hắn bị thương, Khương Trần đã băng bó kĩ cho hắn.
” Phượng Khương Trần nhẹ giọng giải thích.
Nàng tuy là nữ tử, nhưng không phải không làm việc gì, nàng tới đây sẽ không thêm phiền cho Đông Lăng Vũ Cửu.
“Người của Thuần Vu quận vương đâu?” Đông Lăng Vũ Cửu xoay người nhìn về phía Phượng Khương Trần.
Nhưng mà bởi vì trời tối, Phượng Khương Trần không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đông Lăng Vũ Cửu, chỉ cho là hắn quan tâm Đông Lăng Tử Thuần nên đã nói rõ từng chuyện xảy ra trên đường, liên tục cam đoan Đông Lăng Tử Thuần không có nguy hiểm tính mạng.
“Ừm.
” Đông Lăng Vũ Cửu hoàn toàn như trước đây, không nói nhiều, nhưng đi xuống từ giữa sườn núi.
“Phượng Khương Trần, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, nơi này không cần đại phu, không nên có lần tiếp theo nữa.
” Đông Lăng Vũ Cửu đứng trước mặt Phượng Khương Trần, nhìn thoáng qua đồ vật trên người Phượng Khương Trần, nhíu nhíu mày nhưng một câu cũng không hỏi.
Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, chẳng biết tại sao, Vũ Cửuh là không dám giải thích, đối mặt Cửu hoàng thúc thật giống như đối mặt cấp trên của mình, ngoại trừ nghe theo mệnh lệnh thì nàng chẳng dám làm gì.
Đông Lăng Vũ Cửu thở dài, không nhìn những vật cổ quái trên người Phượng Khương Trần nữa, chỉ nói:”Phượng Khương Trần, trở về.
”
“Cửu hoàng thúc không quay về sao?” Phượng Khương Trần ngẩng đầu hỏi, lại đổi lấy sự thờ ơ Đông Lăng Vũ Cửu:”Chuyện của bổn vương, ngươi cũng có thể can thiệp được sao?”
Danh Sách Chương: