“Các ngươi đang làm gì vậy?” Vương Thất u ám hé mặt ra, đứng ngoài cửa viện.
Thân là công tử của Vương gia, lúc nào hắn cũng phải cười, cũng phải cười, nhưng giây phút này Vương Thất lại không sao cười được.
Từ khi nào mà Phượng Khương Trần và đại ca của hắn lại thân mật như vậy, thân mật đến mức có thể đút cho nhau ăn, không coi ai ra gì?
Vương Thất siết chặt tay lại, áp chế xúc động muốn đánh người của mình.
Phượng Khương Trần và đại ca hắn là không có khả năng, hắn cũng không đồng ý!
Bầu không khí kinh diễm bị phá hư, Phượng Khương Trần lẫn Vương Cẩm Lăng như bị giật điện, nhanh chóng tách nhau ra.
Ông trời của ta ơi, đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Phượng Khương Trần ảo não dựa vào ghế sau một cái, đưa tay che mặt, lau khô mồ hôi trên mặt đi.
Nàng bị làm sao thế này? Hai ngày trước mới quyết đoán cự tuyệt lời cầu hôn của người ta, hôm nay thì lại…
Thì ra mỹ nam kế cũng có tác dụng đấy!
Phượng Khương Trần đã có thể tưởng tượng ra được, rằng ở kỳ thi hội mai kia, Vương Cẩm Lăng có thể sặc sỡ lóa mắt đến mức nào rồi! Nam nhân này là ánh trăng sáng tỏ lòng người.
Hắn đứng ở trong đám người có thể khiến mọi người ảm đạm thất sắc, rồi lại khiến người ta không kìm được mà đến gần hắn.
Nếu không phải gặp được Cửu Hoàng thúc trước, Phượng Khương Trần nghĩ, lòng của nàng sẽ vì nam nhân này mà động…
Vương Cẩm Lăng thật vĩ đại.
Phượng Khương Trần cúi đầu, không hề nhìn hắn.
“Lão Thất, đệ đã đến rồi!” Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Vương Cẩm Lăng đã khôi phục lại bình thường.
Hắn lui ra phía sau mấy bước, làm rõ khoảng cách giữa cả hai, nhưng cảm giác mềm mại lướt qua nơi đầu ngón tay lại không tản đi nhanh như vậy.
Hệt như để che giấu cái gì đó, Vương Cẩm Lăng lại cầm một quả nho lên, cũng bỏ vào trong miệng mình.
Ơ… lúc cắn vào quả nho kia, Vương Cẩm Lăng mới kịp nhận ra được, rằng quả nho trong tay hắn, không ăn cũng không được mà ăn cũng không xong, vì cơn khô nóng vừa áp chế kia lại dâng lên lần nữa.
Hôm nay… nóng quá.
Gió mát thổi tới, mặt Vương Cẩm Lăng nở một nụ cười, bên trong thấp thoát một tia bất đắc dĩ.
“Các ngươi vừa mới làm gì vậy?” Vương Thất vẫn không hề buông tha như trước, ánh mắt nhìn Vương Cẩm Lăng tràn đầy trách móc.
Nếu đại ca không thể chịu trách nhiệm với Phượng Khương Trần, hẳn không nên trêu chọc nàng.
Người kiêu ngạo như Phượng Khương Trần, sẽ không để đại ca nạp làm thiếp.
Không đúng! Với thân phận của Phượng Khương Trần, thì làm khiếp Vương gia cũng không nhận.
“Ăn nhol”
Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng hai miệng một lời.
Hai người nhìn nhau, lại xáu hỗ không mở mắt.
Phượng Khương Trần không kìm được mà gượng cười hai tiếng, sau đó lập tức trừng mắt nhìn lại không hề khách sáo.
Nàng không làm chuyện đuối lý, nàng quang minh chính đại.
Vương Thất cũng bình tĩnh lại.
Nếu việc này làm lớn lên, đối với tất cả mọi người đều không tốt.
Hắn lập tức tiền lên mỉm cười nói với giọng nữa nửa đùa nửa thật: “Ăn nho sao? Phượng Khương Trần, ngươi ăn quả nho này còn muốn phải Đại công tử Vương gia tự tay đút cho ngươi, mệnh của ngươi cũng tốt thật!
Đại ca ta lớn như thế, trước nay cũng chưa từng đích thân đút cho ai.
Đây là lần đầu đại ca đút người khác ăn nho đấy!”
Lúc nói chuyện, hắn còn cầm một quả nho lên bỏ vào miệng.
Chua quá!
Nhưng nụ cười trên mặt lại không hề nhạt đi.
Danh Sách Chương: