Tôn Tư Hành cũng giống như Phượng Khương Trần, lúc thường nhìn qua thật bình thường, nhưng một khi mặc vào chiếc áo khoác trắng, cầm trong tay dao phẫu thuật, trên người sẽ lập tức tỏa ra một loại khí chất chuyên nghiệp làm người ta tin tưởng, ít nhất Lam Cửu Khanh đàn ẩn trong bóng tối cho là như thế, khi nhìn thấy Tôn Tư Hành, y liền nghĩ đến bộ dạng của Phượng Khương Trần trong lần gặp đầu tiên đến.
Bình tĩnh, chuyên nghiệp, nghiêm túc, Phượng Khương Trần như vậy rất đẹp, rất hấp dẫn người khác.
Sau khi xác nhận để Phượng Khương Trần ở lại chỗ của Tôn Tư Hành sẽ không có chuyện gì xảy ra, Lam Cửu Khanh nhanh chóng biến mất trong đêm tối, hiện tại y không có thời gian để tìm Bộ Kinh Vân gây phiền toái, khoản nợ này y sẽ tạm lưu lại, Bộ Kinh Vân nhất định sẽ phải trả giá cho những sai lầm trong đêm nay.
Bộ Kinh Vân đang cho Bảo Nhi uống thuốc không biết rằng Lam Cửu Khanh tức giận đến mức muốn xé xác hắn, mọi người còn đang an ủi Bảo Nhi, nói rằng Lam Cửu Khanh sẽ sớm đến gặp nàng thôi.
“Bảo Nhi, há miệng uống thuốc nào, nếu không khi Cửu Khanh trở về mà thấy ngươi lại bị ốm thì nhất định sẽ giận ngươi vì không yêu quý bản thân.
”
Tần Bảo Nhi từ lúc sinh ra đã ở trong núi sâu, nhưng nàng cũng không phải là một cô nương thôn quê cái gì cũng không biết, ngược lại, nàng trời sinh xinh đẹp, trong thông minh ngoài thanh tú, khí chất tao nhã thoát tục, là đại mỹ nhân khó mà gặp được, đương nhiên là một mỹ nhân ốm yếu.
Trên người Tần Bảo Nhi mặc trung y màu trắng, dựa vào đầu giường, đôi mắt to long lanh nước mắt tràn đầy sầu lo, nhìn qua chính là vẻ nhu nhược động lòng người, chọc cho người ta phải yêu mến: “Kinh Vân đại ca, Lam ca ca khi nào mới đến gặp ta?”
Tần Bảo Nhi như vậy đã đủ làm cho trái tim cứng rắn như sắt mới của một nam tử cũng phải hóa mềm mại, Bộ Kinh Vân chỉ cảm thấy cả trái tim đều bị nắn thành một cục bột, thầm hận cái tên Lam Cửu Khanh này quá khốn nạn, vậy mà dám để cho Bảo Nhi đau lòng.
“Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai ta sẽ lập tức xách Cửu Khanh đến trước mặt ngươi.
” Bộ Kinh Vân thật sự không thể hiểu nổi tên khốn nạn Lam Cửu Khanh kia làm sao có thể dửng dưng bỏ lại Bảo Nhi ở chỗ này mà không thèm quan tâm, lần này là do bệnh cũ của Bảo Nhi tái phát, bởi vì do suy nghĩ quá nhiều.
Hai mắt Tần Bảo Nhi sáng ngời, ngay sau đó lại cắn cắn môi, tựa như là đưa ra một quyết định gì đó quan trọng: “Kinh Vân đại ca, nếu như Lam ca ca rất bận thì thôi đi, Bảo Nhi không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
”
“Yên tâm đi, Cửu Khanh có bận thì cũng không thể bỏ qua việc này, ngày mai, ngày mai ta nhất định đưa Cửu Khanh đến trước mặt ngươi.
” Mỹ nhân mỉm cười, Bộ Kinh Vân liền quên mất đâu là đông nam tây bắc, lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Tần Bảo Nhi vui vẻ, nhanh chóng phối hợp uống thuốc sạch sẽ.
Nhưng mà Bộ Kinh Vân và Tần Bảo Nhi đều không biết, không phải Lam Cửu Khanh nhẫn tâm, cũng không phải Tần Bảo Nhi không tốt, mà là do Tần Bảo Nhi không thích hợp với Lam Cửu Khanh, đối với Lam Cửu Khanh mà nói thì Tần Bảo Nhi là gánh nặng…
Đôi tay Vương Cẩm Lăng gắt gao túm chặt lấy đai lưng đang thay thế cho dây cương, mười ngón tay thon dài như ngọc đầm đìa máu tươi, đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập ý cười hiện tại cũng nhiễm sương mù.
Nhiều lần hắn muốn quay lại để tìm Phượng Khương Trần, đưa Phượng Khương Trần cùng hắn rời đi, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết là không thể, hắn không thể quay đầu lại, chỉ cần hắn vừa quay lại thì hai người đều sẽ chết.
Đi tìm Túc Thân Vương xin viện binh mới là thượng sách, có như thế mới có thể đảm bảo được sự an toàn của hắn và Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vì hắn mới một mình ở lại đối mặt với thích khách cho nên hắn không thể phụ lòng tốt của Phượng Khương Trần, miễn cho Phượng Khương Trần gặp thêm phiền toái, nếu như hắn quay lại, Phượng Khương Trần còn phải bảo vệ cho hắn.
“Vô dụng là thư sinh, ta thật sự quá vô dụng!” Vương Cẩm Lăng hận bản thân không làm được gì, càng hận bản thân tuy là một đại nam nhân, vậy mà lại để cho một nữ tử yếu đuối như Phượng Khương Trần bảo vệ hắn.
“Phượng Khương Trần, ngươi nhất định phải kiên trì, ta nhất định sẽ dẫn người đến cứu ngươi, ngươi phải chờ ta, nhất định phải chờ ta!” Nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt Vương Cẩm Lăng chảy xuống, phía sau truyền đến tiếng la hét của đám thích khách, Vương Cẩm Lăng lựa chọn không nghe thấy, đôi tay vốn cầm bút đánh đàn lúc này lại dùng hết sức vỗ mạnh lên lưng ngựa.
“Nhanh một chút, nhanh một chút, Khương Trần còn đang chờ ta đến cứu, nàng đang đợi ta.
” Vương Cẩm Lăng tin tưởng rằng Phượng Khương Trần nhất định có thể chờ được đến khi hắn và viện binh trở lại, bởi vì người kia chính là Phượng Khương Trần!
Danh Sách Chương: