Mang theo suy nghĩ cùng đường bí lối, Phượng Khương Trần cầm bút viết một bức thư nói rõ tình trạng hiện tại của mình, để Vũ Văn Nguyên Hoà suy nghĩ xem có cách nào giúp nàng thoát khỏi khó khăn trước mắt không, đương nhiên nếu không có cũng không sao, nàng sẽ nghĩ cách khác.
Lợi dụng con đường đặc biệt, Phượng Khương Trần đã gửi được bức thư ra ngoài, mười ngày sau thì nhận được thư của Vũ Văn Nguyên Hoà, trong thư viết: Bảo nàng không cần phải lo lắng, hắn sẽ chuẩn bị cho Hoàng thượng một lễ vật đặc biệt, nhìn vào lễ vật đó, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ nàng.
Vũ Văn Nguyên Hoà hùng hồn tuyên bố, mặc dù Phượng Khương Trần tin rằng hắn sẽ không mạnh miệng nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên, rốt cuộc là lễ vật gì mà có thể khiến Hoàng thượng cho nàng một con đường lui?
Hoàng thượng không phải là một người dễ nói chuyện, nếu chỉ vì chuyện này mà khiến Hoàng thượng chán ghét Vũ Văn Nguyên Hoà, vậy thì thảm rồi.
Mãi đến sau này, sau khi gặp lại Vũ Văn Nguyên Hoà, Phượng Khương Trần mới hiểu rõ sự tự tin của hắn từ đâu đến, hoá ra lễ vật mà Vũ Văn Nguyên Hoà dâng lên chính là thứ mà Hoàng thượng muốn có nhất- Bản đồ quân sự của Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng.
Không ai biết tấm bản đồ này đến từ đâu, chỉ biết rằng vì ba tấm bản đồ này, ý nghĩ khơi mào chiến tranh giữa ba bước của Hoàng thượng càng thêm kiên định, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Khi Phượng Khương Trần ngồi trong thư phòng, âm thầm tính toán nếu Vũ Văn Nguyên Hoàn không thể giúp nàng thoát khỏi khó khăn thì nàng sẽ phải làm gì thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Phượng Khương Trần giật mình, đi đến trước cửa sổ nhìn xem.
Pháo hoa? Đông Lăng có pháo hoa từ lúc nào vậy? Còn là pháo hoa bảy màu nữa, chẳng lẽ là chiến tích của Lý Tưởng, hắn muốn làm gì?’’ Đối với Phượng Khương Trần mà nói, Lý Tưởng giống như một cây kim đâm vào tim nàng, Lý Tưởng không chết, nàng sẽ phải ngày ngày sống trong lo lắng bất an, tương tự với Lý Tưởng, Phượng Khương Trần chưa chết, cơn giận còn sót lại của hắn khó có thể biến mất.
Chẳng bao lâu sau, Phượng Khương Trần đã biết Lý Tưởng muốn làm gì, ngay khi mấy chục đoá pháo hoa đồng loạt nổ tung giữa không trung, phóng ra những đoá hoa xinh đẹp thì Phượng phủ cũng nổ tung.
“Cháy rồi, cháy rồi, mau, mau dập lửa.
”
“Cứu mạng!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bùng phát dữ dội, trong trong chớp mắt, một nửa toà nhà của Phượng phủ đã chìm trong biển lửa, sân viện nơi Phượng Khương Trần đang ở cũng bị ngọn lửa quét qua, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời.
“Cháy? Sao có thể?’’ Nhìn thấy biển lửa trước mắt mình, Phượng Khương Trần sửng sốt tại chỗ, các biện pháp phòng cháy của Phượng phủ đều thực hiện rất tốt, cho dù bốc cháy thì hơn nửa Phượng phủ cũng không thể bị biển lửa nuốt chửng chỉ trong chớp mắt được.
Mãi đến khi trong không khí toát ra mùi dầu hoả, Phượng Khương Trần mới hiểu rõ: “Lý Tưởng, ngươi thật tàn nhẫn!’’
Huỷ hoại nhà của nàng, hắn đã huỷ hoại ngôi nhà duy nhất của nàng.
Một giọt nước mắt chảy xuống khoé mắt Phượng Khương Trần, nàng siết chặt hai tay thành nắm đấm, cả người căng cứng, trong mắt phản chiếu một ngọn lửa đang rực cháy, dưới ánh lửa, khuôn mặt Phượng Khương Trần giống như một đoá hoa hồng nở rộ, tuy đẹp nhưng đầy gai góc.
Nhà của nàng… Ngôi nhà mà nàng mong chờ suốt hai kiếp cứ thế bị phá huỷ.
Dập lửa? Đó là hi vọng xa vời, toàn bộ ngôi nhà đều được làm bằng gỗ, đối mặt với đám cháy ngập trời này, dập lửa thế nào đây.
Khuôn mặt Phượng Khương Trần lúc sáng lúc tối dưới ánh lửa, sát khí đằng đằng.
“Tiểu thư, tiểu thư, chạy nhanh!’’ Đồng Giác và Đông Dao chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Phượng Khương Trần đang ngơ ngác đứng trước cửa sổ, hai người vội vàng kéo nàng ra ngoài.
Phượng Khương Trần không hề phản kháng, dưới sự giúp đỡ của hai nha hoàn, nàng an toàn thoát ra bên ngoài.
Đùng…
Vừa mới chạy ra ngoài, nàng đã nhìn thấy phòng phẫu thuật mình dày công xây dựng đổ sập xuống.
Phòng mổ của ta!
Đùng…
Tiền viện cũng đổ.
Nhà của ta!
Danh Sách Chương: