Đêm qua hình như Cửu hoàng thúc cũng không có ý kia, là chính nàng chủ động nói có thể.
Ôi ôi ôi… Sao có thể như vậy, Phượng Khương Trần ôm chăn mền lăn qua lăn lại… Chuyện đã xảy ra, Phượng Khương Trần cũng không phải là hối hận hay là lo lắng, chẳng qua là nàng cảm thấy mất mặt, rất mất mặt đó!
Cửu hoàng thúc đã nói không cưỡng ép nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng chủ động nói có thể, thật sự là mất mặt, cũng không phải là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngây thơ, sao lại dễ dàng bị người ta lừa gạt lên giường vậy chứ?
Phượng Khương Trần khóc không ra nước mắt, vùi đầu vào bên trong đầu gối, lặng lẽ than khóc vì bản thân mất đi sự trong trắng.
Trinh tiết là xiềng xích trói buộc nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, mặc dù được hưởng nền giáo dục nam nữ bình đẳng của hiện đại nhưng nàng cũng rất quan tâm đến sự trong trắng của mình.
Cũng may, người chiếm được cơ thể mình là Cửu hoàng thúc, là người mình thích, vừa nghĩ như thế, trong lòng Phượng Khương Trần lại thấy thoải mái hơn, mất sự trong sạch trong tay Cửu hoàng thúc còn tốt hơn nhiều so với rơi vào tay Tây Lăng Thiên Lâm.
Quả nhiên nàng là một người dễ thỏa mãn.
Phượng Khương Trần nghĩ thông suốt rồi ôm chăn mền ngồi dậy, thật ra nàng cũng không thấy khó chịu như vậy, trên người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông cũng không thấy đau nhức chút nào, ôi… Chỗ đó, hình như Cửu hoàng thúc đã thoa thuốc cho nàng.
Mới sáng sớm đã than ngắn thở dài là không tốt, Phượng Khương Trần để lộ một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, kêu Đồng Giác và Đồng Dao tiến lên.
Trong phòng không có cái gì khác thường, những vết tím xanh trên người Phượng Khương Trần đều đã bị quần áo che khuất, tuy thân thể có chút khó chịu, nhưng đã bị Phượng Khương Trần che giấu đi, khác biệt cũng không rõ ràng.
Đồng Giác và Đồng Dao chỉ cảm thấy hình như hôm nay Phượng Khương Trần không giống ngày thường, khuôn mặt tự nhiên ngước lên trời, ngũ quan xinh đẹp dường như càng thêm kiều diễm động lòng người so với ngày thường, dáng dấp lúc bước đi tựa như có mấy phần phong lưu, nâng tay nhấc chân dường như có một hơi thở quyến rũ.
Bình thường tiểu thư cũng giống như vậy, chỉ là là hôm nay tựa như rõ ràng hơn, nhưng cụ thể ra sao thì các nàng lại không nói được, Đồng Giác và Đồng Dao nhìn nhau lắc đầu, tiến lên theo thông lệ, mặc y phục vào cho Phượng Khương Trần lại bị Phượng Khương Trần khước từ: “Lấy bộ quần áo ngày hôm qua ra, xuyên suốt hôm nay ta sẽ mặc bộ quần áo đó.
”
“Hả?” Đồng Giác và Đồng Dao sửng sốt một chút.
Bộ y phục ngày hôm qua không phải đã là chính phục của Cửu vương phi sao, tại sao tiểu thư đột nhiên muốn mặc chính phục của Cửu vương phi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?
Đồng Giác và Đồng Dao thoáng liếc nhìn nhau rồi lại lắc đầu, lại nhìn Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần cũng không có chỗ nào khác thường.
“Nhanh đi.
” Phượng Khương Trần ra lệnh, không cho hai nha hoàn cơ hội để suy nghĩ nhiều.
“Vâng, tiểu thư, chỉ là bộ quần áo kia quá phức tạp, hôm nay tiểu thư phải vào cung tỷ thí với Tô Quán, sợ rằng sẽ không tiện.
” Đồng Giác và Đồng Dao nhỏ giọng đề nghị, mặc dù bộ quần áo đó đại diện cho địa vị vô cùng cao quý nhưng các nàng lại không thích nó.
“Không sao, cuộc tỷ thí hôm nay là y thuật, vốn sẽ phải mang theo một bộ quần áo dự bị tiến cung.
” Tỷ thí y thuật cũng là một công việc đối với Phượng Khương Trần mà nói, lúc làm việc thì nên mặc quần áo làm việc.
Nhưng mà quần áo làm việc hôm nay của nàng có hai bộ, mặc dù đã thành sự thật, nhưng Cửu hoàng thúc muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
“Vâng.
Nô tỳ để bốn người Thu Họa tiến lên hầu hạ tiểu thư.
” Đồng Giác và Đồng Dao không nói thêm lời.
Chính phục của Cửu vương phi đúng lúc bị bốn nô tì xinh đẹp cất vào, tất cả phụ kiện đều ở trong tay bốn nô tì xinh đẹp.
Danh Sách Chương: