“Giá.”
Vương Cẩm Lăng vừa lên ngựa, Phượng Khương Trần lập tức tháo thắt lưng mình ra, nằm sấp về phía trước rồi đai lưng lên đầu ngựa.
“Cẩm Lăng, chúng ta đi thôi, ngươi ôm chặt ta.”
Phượng Khương Trần giục ngựa chạy vội, thích khách sau lưng thấy thịt vừa tới tay đã bị cướp đi thì sát khí càng nặng hơn, xa phu chỉ ngăn cản một chút đã chết thảm.
“Đuổi theo.”
Ngựa của Vương gia tuy rằng thua cái gì mà Thương Sơn Mặc Vân, Hãn Huyết Bảo Mã, thế nhưng muốn bỏ xa thích khách chạy bằng hai chân vẫn không hề khó, mặc dù đây chỉ là ngựa kéo xe bình thường…
Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là ngựa này phải có yên, có dây cương để người khác có thể khống chế.
Nếu như một mình Phượng Khương Trần thì còn đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại mang theo một Vương Cẩm Lăng.
Bọn họ chỉ chạy được hai con đường đã bị thích khách đuổi kịp: “Mau lên, bọn chúng chạy hết nổi rồi.”
Phượng Khương Trần quay đầu lại phát hiện có mười bóng đen, suýt chút giận thổ huyết.
Thị vệ của Vương gia đã cản rất nhiều rồi, sao còn lắm thế.
Ba nhóm thích khách này có hẹn trước sao?
Phượng Khương Trần thật sự phiền muộn, buồn bực nhất là vũ khí phòng thân duy nhất của nàng lại không có ở đây…
Phượng Khương Trần vừa giục ngựa chạy au, vừa mắng chửi những tên hỗn đản cướp đồ của nàng.
Đáng chết, nếu có đồ ở đây, mấy kẻ này tính là thứ gì chứ, mỗi người một viên đạn là xong.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.
Trong hoàng cung, Cửu Hoàng thúc ngồi trong phòng nghị sự không nói lời nào đột nhiên cảm thấy tim buồn bực, đau tới mức khó chịu, cơ thể hắn không tự chủ mà khom xuống.
“Cửu đệ, ngươi sao thế?” Hiếm khi Cửu Hoàng thúc có biểu hiện lạ, hoàng thượng sao có thể bỏ qua.
“Cửu Hoàng thúc, người không sao chứ? Có cần truyền thái y không?” Châu Vương và Thanh Vương lập tức hỏi, cắt ngang lời Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lỗi.
“Không cần, bệnh cũ tái phát.” Cửu Hoàng thúc khoát tay áo, ngồi thẳng dậy muốn xua tan cơn đau nhức trong lòng đi, nhưng lại phát hiện không có hiệu quả.
Cửu Hoàng thúc dứt khoát đứng lên: “Hoàng thượng, thân thể thần đệ khó chịu, xin cho thần đệ cáo lui.”
Thân thể khó chịu?
Hoàng thượng căn bản không tin lời này của Cửu Hoàng thúc, cho dù là thật đi chẳng nữa thì hôm nay hắn ta không thể thả Cửu Hoàng thúc ra khỏi cung sớm vậy được.
“Cửu đệ, thân thể ngươi khó chịu thì sao có thể về như thế được.
Người đâu, truyền Tôn thái y.”
Hoàng thượng cố ý gọi tên Tôn Chính Đạo, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“Hoàng thượng, không cần.” Cửu Hoàng thúc từ chối, nhưng hoàng thượng làm sao có thể cho hắn cơ hội, hắn ta quay qua nhìn thái giám bên cạnh: “Còn không mau đi đi.”
“Vâng.” Thái giám bị dọa đến mức chạy như bay.
Cửu Hoàng thúc bất mãn nhíu mày.
“Cửu đệ, thân thể ngươi đã khó chịu như vậy, đêm nay cứ ngủ lại trong cung đi.
Trẫm vẫn luôn sai người quét dọn cung điện ngày bé ngươi ở, cứ đi vào ở là được.” Hôm nay hoàng thượng hạ quyết tâm không cho Cửu Hoàng thúc rời đi.
Cửu Hoàng thúc không nhiều lời nữa, quay sang thở dài với hoàng thượng: “Thần đệ tuân chỉ.” Muốn giữ cứ giữ, điều kiện tiên quyết là cái hoàng cung này nhốt được hắn.
Cửu Hoàng thúc cũng không từ chối, đi về phía cung điện ngày trước của mình.
Chân trước Cửu Hoàng thúc vừa rời đi, chân sau hoàng thượng đã phân phó thái giám thiếp thân: “Đi đi, tăng cường hộ vệ, tuyệt đối không thể để Cửu Hoàng thúc gặp chuyện trong cung.”
Đây chính là giám sát trá hình, thái giám hiểu rất rõ, nhưng y cũng hiểu rõ rằng hoàng thượng chưa từng chiếm được chỗ tốt trên người Cửu Hoàng thúc, loại chuyện này xảy ra không chỉ một lần.
Danh Sách Chương: