Kỹ năng hội hoạ của Tô Quán thành thục chắc chắn, cách dùng màu táo bạo hài hoà, bức “bướm vờn hoa” này tuy rằng không phải là bảo vật quý hiếm gì đó nhưng tuyệt đối là thượng phẩm, hơn nữa so với bức tranh của Phượng Khương Trần, tác phẩm của Tô Quán nhận được nhiều lời khen ngợi hơn nhiều, Nhan lão và ba vị hoạ sĩ của cung học Tắc Hạ cũng không tiếc lời khen ngợi.
Sau một vòng, ngoại trừ Thái tử bắt bẻ chỉ ra một vấn đề nho nhỏ thì những người khác đều khen ngợi, trái tim đang lơ lửng của Tôn Quán cuối cùng cũng hạ xuống, bình tĩnh chờ bảy vị giám khảo công bố người thắng cuộc.
Lần này, nàng thắng rồi đúng không?
Nhưng đối với cách thức bình chọn, bảy vị giảm khảo, hoặc có thể nói là Thái tử và Tây Lăng Thiên Lâm lại nổi lên tranh chấp.
“Hội hoạ và thư pháp vốn là một thể, nếu hôm qua đã chọn cách bình chọn nặc danh thì hôm nay cũng cứ theo đó mà làm đi.
’’ Thái tử nói.
Tây Lăng Thiên Lâm lập tức phản bác: “Không được, không được, mặc dù hội hoạ và thư pháp là một thể nhưng mỗi cái đều có nét đặc trưng riêng, làm sao có thể sử dụng cách thức đánh giá giống nhau được, theo ta thấy chúng ta có thể chấm điểm theo kỹ năng hội hoạ và giá trị nghệ thuật của từng bức tranh, ai đạt điểm cao hơn thì người đó sẽ giành chiến thắng.
’’
“Mặc dù các bức tranh chú trọng đến giá trị nghệ thuật nhưng đừng quên rằng tranh vẽ cũng nên dựa vào thực tế, bức tranh kia của Tô Quán tiểu thư thiếu một chút thực tế.
’’
Thái tử không cho Tô Quán giải thích cũng có nguyên nhân của hắn, xem xem, chẳng phải bây giờ vẫn có một khuyết điểm để công kích sao?
“Thực tế quá gò bó so với cảnh giới mà hội hoạ theo đuổi, nếu cứ khăng khăng như ngài nói thì sẽ mất đi sự mới mẻ và sáng tạo.
’’ Tây Lăng Thiên Lâm không cam lòng, ngày hôm qua đã bị Cửu hoàng thúc lấn lướt, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ trước đó, ai biết Cửu hoàng thúc có làm chuyện gì mở ám sau lưng không?
Chuyện ngày hôm qua, hắn không điều tra nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết.
“Ý của Lâm thái tử là sức sáng tạo và mới mẻ quan trọng hơn so chủ nghĩa hiện thực sao? Chẳng lẽ vì cái đẹp mà coi thường thực tế, đảo lộn trắng đen, tô vẽ cuộc sống khốn khổ lầm than của bách tính thành cảnh thái bình thịnh thế?” Câu nói này của Thái tử lập tức nâng tầm cuộc tỷ thí vẽ tranh nhỏ lên tầm cao của chính trị.
Phượng Khương Trần bội phục sát đất, những đứa trẻ từ nhỏ được giáo dục bởi tinh hoa thực sự rất khác với người bình thường.
… Thái tử và Tây Lăng Thiên Lâm không ai nhường ai, hai người ngươi một câu ta một câu, không hề có mùi thuốc súng nhưng một khắc sau vẫn không có tiến triển, không chịu thua nhau, mãi đế khi thái giám đến bẩm báo, Hoàng thượng có chỉ, tuyên Phượng Khương Trần và Tô Quán mang theo bức tranh của mình vào cung, lúc này Tây Lăng Thiên Lâm mới nhận ra mình lại trúng kế của Thái tử, người này rõ ràng là đang kéo dài thời gian…
Hư vinh và kiêu ngạo là hai thứ hoàn toàn khác nhau, kiêu ngạo là cách ngươi tự nghĩ về bản thân như thế nào, còn hư vinh là quan tâm đến suy nghĩ của người khác về mình.
Phượng Khương Trần không biết Tô Quán thuộc về cái thứ nhất hay là cái thứ hai, nàng chỉ biết mặc dù chính nàng có chút hư vinh nhưng vẫn quan tâm đến cách mình nhìn nhận bản thân như thế nào.
Cho nên khi Thái tử nói: “Có muốn phải người đi tìm Cửu hoàng thúc không?’’ Thì Phượng Khương Trần đã lắc đầu từ chối: “Không cần, không cần làm kinh động đến Cửu hoàng thúc chỉ vì việc thắng thua của một cuộc thi nho nhỏ.
’’ Nàng biết bức tranh về sơ đồ cấu trúc bộ xương người do nàng vẽ là chuẩn xác và hoàn hảo là được, không cần phải để ý đến chuyện thắng thua, điều đó không đáng.
Khó khăn lắm Cửu hoàng thúc mới bị bệnh một lần, nàng không muốn chỉ vì chuyện riêng của mình mà phá hỏng ván cờ của hắn, đến lúc đó cái giá mà nàng phải trả có thể còn cao hơn nữa.
Danh Sách Chương: