Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nếu phải liều mạng, nàng không kiếm chút hời thì thực sự quá có lỗi với bản thân, nàng thèm nhỏ dãi hai con ngựa này từ rất lâu rồi…
“Tiền cược? Sao ngươi cho rằng mình tất thắng?” Hoàng thượng vẫn biết lá gan của Phượng Khương Trần rất lớn, nhưng tới hôm nay mới thấy được, lá gan của Phượng Khương Trần này không phải lớn bình thường.

Thuần phục liên tiếp hai con liệt mã, nàng thật sự cho rằng mình làm được? Quá buồn cười, thật ra chỉ cần Phượng Khương Trần có bản lĩnh thuần phục một con, cũng coi như Đông Lăng đã thắng, nhưng hoàng thượng không nghĩ Phượng Khương Trần có thể làm được, hoặc có lẽ những người ở đây, không có một ai tin tưởng Phượng Khương Trần có thể làm được.

“Nếu là tỷ thí, thắng thua mỗi bên phân nửa, Thanh Trần có ít nhất phân nửa phần thắng.


” Phượng Khương Trần tự tin mười phần, nhưng người khác lại không hề có chút lòng tin, một nửa phần thắng nào? Có nửa phần thắng cũng nên cười trộm rồi.

“Quả nhiên Phượng đại phu là tướng môn hổ nữ, khiến Dao Hân kính nể, nếu Phượng đại phu đã đưa ra ý muốn cược, vậy xin hỏi Phượng đại phu muốn cược gì?” Tây Lăng Dao Hân lại sử dụng phủng sát thuật* lần nữa, đưa Phượng Khương Trần lên cao nhất.

*Phủng sát thuật: tâng bốc quá đà
Mọi người không tin, cũng tỏ ra khinh thường như Dao Hân và Tô Quán, Phượng Khương Trần thấy nhưng không để trong lòng, chỉ hướng về chuồng ngựa phía xa xa: “Ta thuần phục được con ngựa nào, con đó sẽ thuộc về ta.


Phượng Khương Trần đang kể chuyện cười à!
Phượng Khương Trần vừa dứt lời, mọi người ai cũng nghĩ Phượng Khương Trần này đang nói giỡn, nàng ta thật sự nghĩ bản thân có thể thuần phục được hai con liệt mã này, phải biết dũng sĩ của Nam Lăng và Tây Lăng cũng không dám nói ra lời này.

Nhưng, mọi người không dám cười, chỉ yên lặng nhìn Phượng Khương Trần, muốn từ người nàng nhìn xem, nàng dựa vào đâu lại tự tin như vậy, mà ánh mắt hoàng thượng nhìn Phượng Khương Trần lại có chút khác biệt.

Ngộ nhỡ, Phượng Khương Trần dùng xác suất một phần nghìn giành được chiến thắng, vậy thì Đông Lăng sẽ cùng lúc sở hữu chiến mã tốt nhất của Nam Lăng và Tây Lăng, giỏi, giỏi cho một Phượng Khương Trần, tại sao ông lại không nghĩ tới chuyện dùng bảo mã của hai nước làm tiền cược?

Mà chuyện đánh cuộc này vừa đưa ra, Nam Lăng và Tây Lăng cũng không dám tuỳ tiện ứng chiến, nếu Nam Lăng hoặc Tây Lăng tự mở miệng huỷ bỏ thi đấu, ít nhiều Đông Lăng còn có thể lấy lại chút mặt mũi…
Phượng Khương Trần đẩy Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng bản thân lại cũng không vui sướng bao nhiêu, nàng biết Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán đều không phải dạng đèn cạn dầu, muốn chiếm được của hời từ người hai nữ nhân này, tuyệt đối phải lao tâm lao lực.

Dao Hân vẫn đang quan sát Phượng Khương Trần, muốn nhìn ra được chút gì đó từ mặt nàng, đáng tiếc dáng vẻ của Phượng Khương Trần rất yên tĩnh, trên mặt ngoại trừ một nụ cười nhạt không màng danh lợi, ngoài ra không có những thứ khác, dáng vẻ không tranh quyền thế không khác gì cao tăng.

Dao Hân tức giận, chỉ có thể thầm tính toán phần trăm thắng được Phượng Khương Trần trong lòng, còn làm thế nào để lấy lại thể diện.

Tuyệt đối không thể để Hãn Huyết Bảo Mã rơi vào tay Đông Lăng, đến lúc đó người Đông Lăng dùng Hãn Huyết Bảo Mã để lai giống, ngựa của Tây Lăng họ sẽ không còn ưu thế, Tô Quán cũng nghĩ y như vậy.

“Sao? Hai vị không bỏ nổi chút phần tiền cược này? Ngay cả tiền cược cũng không bỏ ra được, ta thấy trận tỷ thí này không cần tiếp tục nữa, Dao Hân công chúa và Tô Quán tú không thua nổi.

” Phượng Khương Trần lạnh nhạt đùa cợt nói.

Tuy nàng thèm nhỏ dãi hai con ngựa, nhưng tư tâm của Phượng Khương Trần hy vọng Dao Hân từ chối, thuần ngựa không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ xảy ra án mạng.


“Hoàng thượng…” Tây Lăng Dao Hân muốn hoàng thượng mở miệng quát Phượng Khương Trần, nhưng nhìn ánh sáng trong mắt hoàng thượng, Tây Lăng Dao Hân đã hiểu, Đông Lăng hoàng thượng rất hài lòng với lời đề nghị này của Phượng Khương Trần, lời vừa tới miệng đổi thành: “Hoàng thượng, Tây Lăng ta dùng Hãn Huyết Bảo Mã làm tiền cược, vậy Đông Lăng thì sao?”
“Dao Hân công chúa, ngươi ngốc quá, nếu ta thuần phục được ngựa thuộc về ta, giống vậy, ngươi thuần phục được ngựa cũng thuộc về ngươi.


“Thanh Trần nói không sai.

” Hoàng thượng gật đầu, dáng vẻ rất vừa ý Phượng Khương Trần.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK