Trái lại Lam Cửu Khánh, lúc này vẻ mặt cũng bình tĩnh, hệt như người vừa bối rối trước đó không phải hắn.
Vấn đề này cũng chỉ là hắn thuận miệng bật ra thôi, nhưng đôi lỗ tai khẽ nhúc nhích kia đã tiết lộ tâm trạng của hắn: Hoảng hốt – Hắn rất căng thẳng mà cũng rất quan tâm đáp án của Phượng Khương Trần.
“Cần phải trả lời luôn sao?” Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Khương Trần cũng không biết phải đưa ra câu trả lời như thế nào, đơn giản tránh đi.
“Phải, rất đơn giản, ngươi chỉ cần trả lời là có hay không là được.” Ánh mắt Lam Cửu Khánh kiên định.
Phượng Khương Trần thở dài đầy vô lực: “Vấn đề này rất khó trả lời, ngươi là đang bức ép ta.”
“Ta coi như là đang bức ép mình.” Lam Cửu Khánh không để ý việc thừa nhận sự lên án của Phượng Khương Trần một chút nào.
“Ngươi!” Phượng Khương Trần trừng mắt với Lam Cửu Khánh vô cùng giận dữ, sao người này lại như thế này vậy?
Người bình thường sẽ không hỏi vấn đề như vậy! Lam Cửu Khánh hỏi vấn đề này thì chẳng khác nào đã xem nàng trở thành người một nhà.
Đối với chuyện này, Phượng Khương Trần bày tỏ sự vinh hạnh, nhưng mà…
Nhìn bộ dáng xuất quỷ nhập thần của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần không nghĩ cũng biết thân phận Lam Cửu Khánh không hề an toàn.
Một khi đáp “ừ”, nàng cũng sẽ thành kẻ trộm thuyền.
Tuy rằng trước đó nàng đã giúp Lam Cửu Khánh không ít, nhưng tính chất của nó không giống.
Trước đó nàng giúp Lam Cửu Khánh chỉ là tiện tay tương trợ, nàng cũng không quan tâm chuyện của Lam Cửu Khánh, lại càng không hỏi nhiều chuyện của Lam Cửu Khánh.
Nàng luôn đặt mình ở vị trí của người ngoài cuộc, chỉ khi nào đáp “ừ”, Lam Cửu Khánh không còn coi nàng là người ngoài nữa, không thể tránh né, chắc chắn nàng có thể bị cuốn vào câu chuyện của Lam Cửu Khánh.
Trả lời “ừ” chính là tự làm khó mình, còn phải nói “không”, Phượng Khương Trần cũng không nói ra miệng được, vì nàng có thể chắc chắn.
Chỉ cần nàng nói “không”, thì sau này cả bằng hữu nàng và Lam Cửu Khánh cũng không còn nữa, hắn sẽ không tin tưởng nàng thêm lần nào nữa, thậm chí là có phòng bị nàng.
Nàng có thể nhìn thấy cuộc sống trước kia của mình trên người Lam Cửu Khánh: Căng thẳng, kịch tính, máu tươi… nàng không muốn mất đi một bằng hữu như Lam Cửu Khánh… Phượng Khương Trần trợn tròn hai mắt, thỉnh cầu không tiếng động: “Có thể đổi một vấn đề khác không?”
Bộ dáng tột nghiệp kia hệt như một con chó nhỏ lấy lòng chủ nhân, Lam Cửu Khánh thấy mềm lòng.
Nếu là chuyện khác, nhất định hắn sẽ thỏa hiệp, nhưng chỉ mỗi một chuyện này không được: “Phượng Khương Trần, riêng vấn đề này, ngươi phải trả lời.”
Một lần lại càng cường thế hơn lần trước, Lam Cửu Khánh dùng hành động chứng minh, hắn không để cho Phượng Khương Trần cự tuyệt.
“Cửu Khánh, ta đã nghĩ chúng ta là bằng hữu!” Phượng Khương Trần vô lực.
Nàng không thể nghĩ ra nên trả lời thế nào, chỉ đành cố gắng nói cho hắn biết, hy vọng Lam Cửu Khánh sẽ bị nàng lừa dối.
Nhưng mà… hôm nay mục đích Lam Cửu Khánh tới cũng chỉ vì vấn đề này, làm sao hắn có thể để mình bị Phượng Khương Trần nắm đi: “Cũng chính vì chúng ta là bằng hữu, ta mới hỏi ngươi vấn đề này.”
Bằng hữu sao? Dưới lớp mặt nạ, khóe môi Lam Cửu Khánh khẽ nhúc nhích, gợi lên một nụ cười lạnh.
Thì ra, ở trong lòng Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh cũng chỉ là bằng hữu.
Vậy cũng tốt, mặc dù hắn có hơi mất mác, nhưng tạm thời hắn vẫn chưa muốn thay đổi hình thức ở bên cạnh Phượng Khương Trần.
“Nếu là bằng hữu rồi mà ngươi còn làm khó ta.
Lam Cửu Khánh, đêm nay ngươi tới tìm ta gây phiền phức phải không?” Phượng Khương Trần bực bội.
Sao mấy tên nam nhân này đều khó thu phục đến vậy?
Danh Sách Chương: