Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657

 

Dường như nha hoàn đã sớm biết Phượng Khương Trần sẽ hỏi lời này, bèn ngẩng lên nói với vẻ tự hào: “Tiểu thử, sở dĩ Thù Ngôn tiên sinh phải ở lại Trục Phong lâu, là vì Thù Ngôn tiên sinh đã so tài văn đối với Đại Công tử. Đại công tử hơn một chút, Thù Ngôn tiên sinh tự nguyện chịu thua, làm theo điều kiện của Đại công tử, đến Trục Phong lâu quản sự. Tất nhiên Thù Ngôn tiên sinh cũng không quản lý sự vụ trong tửu lâu, hắn chỉ đế ý chuyện tuất nhã kia thôi!”

 

“Thì ra là thế! Nhưng mà bại dưới tay Đại công tử cũng không tính là chuyện gì quá dọa người!” Tài học của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần đã biết rồi. Tuy là Vương Cẩm Lăng rất ít khi biểu lộ ra ngoài với nàng, nhưng nàng nghe tin cũng có thể đoán được phần nao.

 

Du học ba tháng, có thể khiến quyền quý nơi nơi đưa tiễn, được người Tắc Hạ học cung mời vào dạy học. Nhân vật như vậy, dùng một bàn tay cũng hoàn thành được.

 

Tắc Hạ học cung chính là nơi văn nhân thiên hạ tụ tập. Người có thể đến dạy học có ai không phải tóc bạc phơ, tài đức vẹn toàn. Vương Cẩm Lăng có thể bước lên bục dạy, đó chính là sự tán thành về tài học và nhân phẩm của hắn.

 

“Nếu đã đến rồi, vậy chúng ta cứ đi xem thử, rằng chúng ta có thể đi vào Trục Phong lâu này hay không!” Nếu so với những tài tử và tài nữ nơi đây, Phượng Khương Trần mới phát hiện ra, mười mấy năm học tập của mình ở hiện đại đều là tay trắng. Nàng học đại học thí cho qua, cũng chẳng tinh được quốc học chân chính.

 

“Tiểu thư, xin dừng bước.” Phượng Khương Trần mới đi đến cửa Trục Phong lâu, đã nhìn thấy phía trước có một nữ tử bị người của Trục Phong lâu ngăn lại: “Tiểu thư, quy củ Trục Phong lâu không cần ta nói ra, tất cả mọi người đều hiểu. Nếu người không đối được phần thơ đối này, vậy người không thể đi vào.”

 

“Ba tháng trước ta đã đặt xong chỗ ngồi rồi, dựa vào đâu mà các ngươi không cho ta vào trong?” Hai má của phấn y nữ tử đỏ bừng lên, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn sang hai bên tả hữu. Thấy thỉnh thoảng lại có người qua đường nhìn về phía này, mặt kia của nàng ta càng đỏ đậm hơn.

 

Tiểu nữ tử sợ mất mặt, có thể lý giải.

 

Phượng Khương Trần bội phục. Một chiêu này của Vương Cẩm Lăng quá độc ác, đối một câu ngay tại cửa lớn. Vậy nếu ngươi không đối được, vậy chẳng cần đến người của Trục Phong lâu nói, họ sẽ không không biết xấu hổ mà ở lại.

 

Tất nhiên phấn y nữ tử trước mắt là ngoại lệ, chỉ sợ là không cam lòng.

 

“Trục Phong lâu có quy của của Trục Phong lâu, thỉnh cô nương tự trọng cho. Đừng nói là ba tháng trước của ngươi, dù ngươi có đặt chỗ trừ ba năm trước, thì không đối được câu thơ này cũng không được vào!” Người nói là một tiểu nhị của Trục Phong lâu. Người này không kiêu ngạo không siểm nịnh, cử chỉ có độ, còn trông lễ giáo hơn cả công tử của nhà nhỏ nghèo nàn bình thường.

 

Phượng Khương Trần gật đầu: “Trục Phong lâu này của Đại công tử thật sự không tồi!” Ngay cả tố chất của một tiểu nhị cũng cao như vậy, khó trách một vị khó cầu.

 

“Ngươi có biết ta là ai không?” Phấn y nữ tử hất cái cằm lên cao cao, vẻ mặt kiêu căng.

 

“Tiểu thư, ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn biết. Nếu ngươi nói ra thân phận của mình, vậy người mất mặt cũng chỉ là người. Nên là vị tiểu thư này, Trục Phong lâu ta còn phải mở cửa buôn bán, còn thỉnh tiểu thư tránh ra một chút, để cho khách nhân vào!” Điếm tiểu nhị cũng không coi phấn y nữ tử vào mắt. Loại khách nhân này, hắn đã gặp nhiều lắm rồi.

 

Phấn y nữ tử còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng một nam tử mặc trường bào màu xanh ngọc bích ở bên cạnh nàng ta đã vội vã kéo nàng ta lại: “Được rồi Kính Nguyệt, muội đừng làm loạn nữa!”

 

“Nhưng không phải ca ca ngươi muốn gặp Thù Ngôn tiên sinh hay sao? Ngay cả Trục Phong lâu mà chúng ta cũng không vào được, vậy phải gặp Thù Ngôn tiên sinh như thế nào?” Phấn y nữ tử bĩu môi, vẻ mặt uất ức.

 

“Chỉ bằng tài học này của ta, ngay cả Trục Phong lâu còn không thể vào được, vậy làm sao Thù Ngôn tiên sinh có thể gặp ta đây?” Nam tử có chút cô đơn, vẻ mặt tự giễu.

 

“Không phải mà! Rõ ràng là Trục Phong lâu bọn họ ức hiếp nghiệp khác. Phần văn thơ đối ngẫu thôi này, còn nói không phải tuyệt đối, rõ ràng là không muốn người khác đối được!” Phấn y nữ tử rất không cam tâm, oán hận nhìn về phía tiểu nhị.

 

“Ta cũng không tin các nàng có thể đối được. Ta muốn xem thử Trục Phong lâu đuổi người như thế nào!” Kính Nguyệt khoanh tai tay lại, tức giận trừng mắt với Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần trần đã sớm biết nơi này xảy ra chuyện gì. Nàng không để mắt đến, chậm rãi về phía trước, trong lòng âm thầm buồn bực. Chỉ sợ hôm nay thơ đối mà Trục Phong lâu ra rất không bình thường, cũng không biết nàng có thể bước vào cửa lớn của Trục Phong lâu hay không nữa.

 

Muốn mời Vương Cẩm Lăng ăn cơm, kết quả ngay cả cửa mà bản thân cũng không vào được. Đến lúc đó, không biết Vương Cẩm Lăng sẽ cười nàng đến mức nào đấy!

 

Điếm tiểu nhị nhìn không chớp mắt, đưa đoàn người Phượng Khương Trần đến trước cửa Trục Phong lâu. Sau khi mồm miệng lanh lợi nói hết quy củ một lần, hắn bèn đọc phần thơ đối ra.

 

“Phượng tiểu thư, vế trên của Trục Phong lâu là: “Tứ phương kiều, kiều tứ phương, trạm tại tứ phương kiều thượng vọng tứ phương, tứ phương tứ phương tứ tứ phương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK