Cung Huyền Tiêu.
Cốc chủ Huyền Y Cốc chủ một tay cầm cờ đen, một tay cầm cờ trắng, ông ta tự xuống cờ với mình, nghe được tiếng bước chân vang lên, đầu cũng không ngước lên, chỉ vững vàng hạ một quân trắng xuống.
Cung chủ cung Huyền Tiêu ngồi ở một bên sườn khác, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà chờ.
Cung chủ cung Huyền Tiêu họ Tuyên, tên Lê, năm nay cũng bảo dưỡng được bốn mươi tuổi rồi, nhìn qua bộ dạng thì giống như hơn ba mươi thôi chứ không đến bốn mươi, bên trong mang vẻ đầy uy nghi.
Huyên Phi là nữ nhi duy nhất của hắn, lớn lên rất giống dáng vẻ của vợ mình, tất nhiên hắn phải cưng chiều như ngọc quý rồi.
Tin tức Huyên Phi bị thương truyền đến, trước tiên hắn phái thám tử, mời cốc chủ Huyền Y Cốc tới.
Mà trên thế giới này không có nhiều người có thể làm cho cung chủ cung Huyền Tiêu khách khí đến như vậy, hiện giờ cốc chủ Huyền Y Cốc không có cách cầu cạnh với đối phương, hy vọng có thể làm nữ nhi của đối phương trở về hoa dung nguyệt mạo như cũ.
Sau nửa canh giờ, thủ hạ của cốc chủ Huyền Y Cốc đã phân thắng bại ván cờ kia, ưu thế quân đen mỏng manh khó thắng, lúc này cung chủ cung Huyền Tiêu mới mở miệng: “Cốc chủ, ngươi suy xét chuyện kia như thế nào?”
“Không cần suy xét, lão phu không làm chuyện như vậy.
” Cốc chủ Huyền Y Cốc nâng trà thơm lên thưởng thức một cách tinh tế, trông rất thích thú, chỉ là chưa từng giãn khuôn mày ra, tiết lộ tâm sự của ông ta.
Mặc kệ ai bị người khác hạn chế tự do, cũng vui vẻ không đứng dậy.
“Cốc chủ, chuyện này đối với ngươi mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức nào, xong việc cung Huyền Tiêu ta định sẽ không bạc đãi cốc chủ đâu, cốc chủ muốn dược nhân hay dược liệu, ngươi chỉ cần mở miệng.
” Tuyên Lê hào phóng hứa hẹn, nhận trà trong tay nhưng lại không uống, khói trắng lượn lờ toát ra từ chén trà, che khuất tầm mắt tìm kiếm người khác, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Cung chủ, lão phu đã đưa tin như mong muốn của ngươi, làm cho anh em bọn họ bất hoà, như vậy ngươi còn chưa hài lòng sao?”
“Hắn huỷ hoại khuôn mặt của Tiểu Phi nhà ta, đây là hắn tự chịu.
” Mắt Tuyên Lê lộ ra vẻ hung dữ, không cần đoán cũng biết từ “hắn” này là đang nói Cửu Hoàng thúc.
“Gương thanh tú, lão phu nắm chắc mười phần có thể khôi phục nguyên dạng cho nàng ấy, cung chủ cần gì phải chấp nhất?” Cốc chủ Huyền Y Cốc thở dài.
Đây là do ông ta tạo nghiệt, Huyền Y Cốc không ngốc, tính ra không lôi kéo tranh giành với Tây Lăng Thái Tử, mà kéo vào cuộc chiến thù hận giữa cung Huyền Tiêu và Đông Lăng Cửu Hoàng thúc.
“Cho là khôi phục lại khuôn mặt Tiểu Phi, cũng không có cách lau đi những thương tổn mà nàng đã chịu, bổn cung không tha cho Đông Lăng Cửu Hoàng thúc, bổn cung cũng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia.
Tuy nữ nhi của bổn cung không có chi danh công chúa, nhưng so với những công chúa đó còn kiều quý hơn, bổn cung nâng niu nữ nhi trong lòng bàn tay, bọn họ nói đánh là đánh.
Không giáo huấn bọn họ một chút, người đại lục Cửu Châu còn tưởng rằng cung Huyền Tiêu ta con mèo con chó nào cũng có thể khi dễ.
” Tuyên Lê nói một đống, cũng không thay đổi được chuyện báo thù riêng cho nữ nhi hắn.
Ai da… Cốc chủ Huyền Y Cốc không biết mình nên nói cái gì, ông ta có quen biết với Đông Lăng Cửu và Phượng Khương Trần, hiểu rõ hai người bọn họ biết cách xử sự làm người, nếu không phải do Huyên Phi chủ động gây chuyện, hai người này sẽ coi Huyên Phi thấy như không thấy, càng không cần phải gây phiền toái cho Huyên Phi.
“Cung chủ, hẳn là nhị công tử có nói cho ngươi, nữ tử tên Phượng Khương Trần kia có diện mạo giống Lệnh Viện đến bảy phần.
”
“Thì có làm sao? Trên đời này người giống nhau nhiều lắm, nhưng không hẳn là nàng ta và Tiểu Phi lớn lên giống nhau, Tiểu Phi của bổn cung là độc nhất vô nhị, bổn cung tuyệt không cho phép một nữ tử nào giống Tiểu Phi tồn tại.
Như thế nào? Cốc chủ cũng quen biết nàng ta à?” Tuyên Lê cũng không lôi chuyện diện mạo Phượng Khương Trần ra.
Danh Sách Chương: