Lúc nhìn thấy con rối vu cổ, phản ứng đầu tiên của Phượng Khương Trần là cúi đầu xuống, mặc dù có chút bất ngờ nhưng không hoảng sợ, nàng tin rằng trên thế gian này có đủ loại thủ đoạn hiểm độc kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng tin rằng vật này dùng để hại người, sự việc này không hề đơn giản.
Nhưng vẻ mặt của Lam Cửu Khánh lại biến sắc tại chỗ, ngăn cách bởi mặt nạ, Phượng Khương Trần cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lam Cửu Khánh.
Đến khi Lam Cửu Khánh nói đến sự quan trọng to lớn của vật này, một tội lớn chính là tịch thu tài sản và tru di tam tộc, Phượng Khương Trần mới coi trọng, đồng thời cũng rất vui mừng vì mình may mắn, nếu không phải bởi vì nàng không biết đánh đàn mà nghĩ tới sử dụng Vô Huyền cầm để chuyển sự chú ý của mọi người, nàng sẽ không phá hủy dây đàn.
Sau khi vui mừng xong, Phượng Khương Trần liền bắt đầu nghĩ đối sách, khi đó nàng muốn tương kế tựu kế đổi thành họ tên và ngày sinh của Thái tử trên con rối vu cổ, như vậy thì có thể đẩy tội danh lên người Hoàng hậu, làm cho Hoàng hậu có lí cũng không nói gì được, nhưng Lam Cửu Khánh lại không đồng ý, hắn nói cho dù chuyện này có thành công rồi thì Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nguyền rủa bằng vu cổ thuật, thà tin có chứ không thể không tin, điểm này Lam Cửu Khánh càng hiểu rõ hơn Phượng Khương Trần, con rối vu cổ này nếu là viết tên Thái tử, sau này Thái tử xảy ra chuyện nhất định sẽ trách tội lên người Phượng Khương Trần.
“Không thể viết Thái tử, vậy viết tên của ta là được rồi, sau khi con rối vu cổ lộ ra, bên trên là tên và sinh thần của ta, Hoàng thượng sẽ không đến mức trách tội lên người Thái tử.
” Phượng Khương Trần biết nói đến hàng đầu, vu cổ, nguyền rủa, nhưng không cho rằng con rối vu cổ này hữu dụng, hơn nữa, trừ tên cùng sinh thần bát tự, tóc phía trên cũng không phải của mình thì có thể có quan hệ gì chứ.
Nhưng Lam Cửu Khánh kiên quyết không đồng ý, vu cổ thuật thà tin có chứ không thể không tin, lại nói trước đây có người bị vu cổ nguyền rủa mà chết, loại chuyện này không thể dính vào.
Phượng Khương Trần ngẫm lại cũng đúng, lỡ như thật sự có chuyện xảy ra, vậy thì đúng là khóc đến chết cũng không tìm thấy nơi nào, liền bỏ đi suy nghĩ vu cáo hãm hại Hoàng hậu trong đầu.
Cuối cùng hai người bàn bạc một hồi, dứt khoát đổi thành một vật may mắn, lộ ra một bức tượng phật bên trong Băng Huyền cầm, trên tượng phật viết “Trời phù hộ Ngô Hoàng”, lần này sẽ không sai lầm nữa, nói không chừng Thái tử còn có thể vì vậy mà được Hoàng thượng coi trọng.
Lam Cửu Khánh lập tức đi tìm Tô Vân Thanh, cơ bản đã lục lọi lại các đồ khắp nơi của Tô Vân Thanh mới tìm được một tượng phật thích hợp, sau khi hai người thu xếp ổn thỏa thì trời đã sáng, hoàn toàn không có thời gian đi báo chuyện này cho Thái tử biết.
Kết quả, Thái tử lại bị Hoàng thượng khiển trách, Phượng Khương Trần cũng không rõ như thế nào, chỉ có thể nói thiên đình không có cha con, cũng may sau khi đưa con rối vu cổ cho Thái tử, chuyện này không liên quan gì đến nàng nữa rồi.
Tiễn Thái tử đi rồi giải quyết con rối vu cổ xong, hòn đá lớn trong lòng Phượng Khương Trần cũng rơi xuống, đêm hôm qua gần như một đêm không ngủ, phải đánh một lớp phấn thật dày mới che được khuôn mặt tiều tụy, Phượng Khương Trần không nói hai lời đóng cửa đi ngủ, chuẩn bị bồi dưỡng tinh thần, đối phó với cuộc chiến ngày mai, còn về những lời đồn đại trong thành, nàng không quan tâm.
Hôm nay nàng thắng Tô uán, danh tiếng lan xa, không cần thiết ra ngoài khoe khoang…
Phượng Khương Trần thắng Tô Quán một ván có thể nói là danh tiếng đồn xa, từ thâm cung nội viện đến phố lớn hẻm nhỏ, không một ai không bàn luận về tài nghệ của Phượng Khương Trần áp đảoTô Quán.
Sau khi Nguyên Hi tiên sinh ra ngoài và chấp nhận lời mời của mấy vị đại nho sĩ, thưởng thức trà bàn luận về đàn, y không cẩn thận uống nhiều rồi, không chỉ có miêu tả về khúc đàn “biển xanh trời cao” kia của Phượng Khương Trần là có một không hai, đồng thời cũng nói ra vì muốn học khúc đàn này mà hắn tình nguyện cưới Phượng Khương Trần làm vợ.
Ngay sau đó, hoàng thành giống như cái nồi nổ tung, Phượng Khương Trần thắng Tô Quán ở tài nghệ đánh đàn cũng không có gì nhưng lại được Nguyên Hi tiên sinh tâng bốc như vậy, Phượng Khương Trần tuyệt đối là người đầu tiên.
Thế là Phượng Khương Trần tức giận, lần này cũng không phải tai tiếng cái gì mà là chuyện tốt.
Danh Sách Chương: