Tô Vân Thanh không phải nhìn nàng như nhìn đại phu, mà phòng bị nàng như trộm vậy, đây là đang làm nhục sự chuyên nghiệp của nàng.
Nhưng Phượng Khương Trần biết, cho dù là như vậy thì nàng cũng không thể thể hiện ra sự bất mãn trong lòng.
Âm thầm hít sâu một cái, sau khi đã điều chỉnh tâm tình mình xong, Phượng Khương Trần nói với Tô Vân Thanh rất khách sáo: “Tô công tử, đại phu cứu người kiêng ky nhất là phạm sai lầm, ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến ta, ngươi đi ra ngoài được không?”
“Không được” Tô Vân Thanh từ chối, một bộ dáng không có gì để bàn bạc cả.
“Không được cũng phải được, muốn ta cứu người thì ngươi phải đi ra ngoài, nếu không thì ta không thể nào động thủ được”
Phượng Khương Trần tự nhận là đối nhân xử thế không tệ, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cất cao giọng.
Sự kiên nhẫn của nàng là có hạn, mà sinh mạng của người bị thương cũng có hạn.
“Không động thủ? Phượng Khương Trần, ngươi có phải hay không không biết rõ tình cảnh của mình, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nữ nhỉ của Phượng tướng quân? Vị hôn thê của Lãng vương? Đừng ngây thơ, Phượng Khương Trần, bây giờ ngươi không phải là cái gì cả, ngươi không có tư cách ra giá với ta, mau cứu người, làm chậm trễ vết thương của hắn, hậu quả ngươi không tiếp nhận nổi đâu”
Tô Vân Thanh cũng không nhượng bộ.
Phượng Khương Trần chưa được hắn đồng ý đã làm Lam Cửu Khánh bất tỉnh, một điểm này đã chạm vào ranh giới giới hạn cuối cùng của hẳn, khiến hắn càng thêm phòng bị Phượng Khương Trần.
Rốt cuộc thì tính mạng của Lam Cửu Khánh cũng không phải trò đùa.
Đồng thời, hắn cũng vì sự sơ suất của mình mà phiền muộn.
Lam Cửu Khánh nói không sai, thật không thể tin tưởng nữ nhân, hắn thật sự là bệnh tình nguy cấp mà chạy chữa lung tung mà, tìm Phượng Khương Trần cái loại nữ nhân phiền toái này tới.
“Tô công tử, ta nghĩ, bây giờ không biết rõ tình trạng của hắn là gì.
Phải biết rằng là ngươi yêu cầu ta cứu người, mà không phải ta mặt dày tới đây.
Không đi đúng không? Không sao cả, ta không cứu nữa.
Không phải chỉ là một mạng sao?
Dù sao một cái mạng quèn của ta, cho ngươi cũng không thành vấn đề, hy vọng bằng hữu của ngươi có thể chịu đựng nổi” Phượng Khương Trần vung tay một cái, một dáng vẻ vô lại.
“Ngươi… Tự tìm cái chết”
Phượng Khương Trần sao cũng được hừ một tiếng, khiến Tô Vân Thanh tức giận tới nỗi giậm chân, bất chấp phong độ mắng to: “Phượng Khương Trần, ngươi nữ nhân này sao lại khiến người ta chán ghét đến vậy chứ, khó trách Lãng vương không muốn lấy ngươi, nữ nhân như ngươi thì chẳng nam nhân nào cần cả”
Nói xong hắn lại hối hận, nhưng Phượng Khương Trần giống như là không nghe thấy vậy, chắp hai tay sau lưng, thưởng thức bức tường đá.
Tô Vân Thanh cảm giác như đánh vào bông vậy, hít vào thở ra dồn dập.
“Phượng Khương Trần, ngươi có động thủ hay không?”
“Tô Vân Thanh, ngươi có đi ra không?”
“Động thủ cứu người” Tô Vân Thanh trợn mắt nhìn lưng Phượng Khương Trần, hận không thể khoét một cái lỗ ở sau lưng nàng.
“Ngươi ra ngoài ta lập tức động thủ” Phượng Khương Trần bình tĩnh thưởng thức bức tường đá, dường như là trên tường có hoa vậy.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh biết mình rất nhanh sẽ thỏa hiệp.
Đưa lưng về phía Tô Vân Thanh, Phượng Khương Trần yên lặng tính toán thời gian, nếu Tô Vân Thanh còn không thỏa hiệp thì nàng sẽ phải thỏa hiệp, nếu không, nam nhân kia chết chắc.