“Chuyện gì vậy?’’Chỉ có người khác chờ Hoàng thượng chứ nào có chuyện Hoàng thượng phải chờ người khác, đợi một nén hương cũng đã coi như cho Lý Tưởng mặt mũi rồi.
Thái giám truyền lời giúp Lý Tưởng toát mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống đất, ngay khi hắn đang định xin tha mạng thì “Đùng…”, nơi phía chân trời bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?’’ Chúng đại thần vội vàng xoay người lại, chỉ thấy những tia lửa không ngừng điểm xuyến trên bầu trời, thật đẹp.
’’
“Đó là gì thế?’’ Có người tò mò hỏi, nhưng không một ai biết.
“Đùng…’’ Một tiếng nổ vang trời lại vang lên, lúc này mọi người mới nhìn thấy một tia sáng ngũ sắc loé lên nơi phía chân trời, nổ tung một tiếng.
“Sao trời thật đẹp!’’ Người nào đó mở miệng khen ngợi, thu hút sự tán thành của những người khác.
Cửu hoàng thúc mím môi, khẽ ngước mắt nhìn Hoàng thượng một cái, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của hắn, còn có dã tâm không thể kìm nén được trong đó, Cửu hoàng thúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, trở thành người duy nhất trong đám người không nhìn về phía chân trời.
Đùng đùng đùng… m thanh không ngừng vang lên, ánh lửa sáng rực trên bầu trời thắp sáng đêm đen, từng đoá từng đoá giống như những bông hoa đang nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt, bách tính trong kinh thành cũng được hưởng lợi, ngước mắt lên nhìn theo.
Chín mươi chín tiếng nổ liên tiếp vang lên, tia lửa tán biến nơi chân trời, bầu trời lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, ngay khi mọi người đều cho rằng lễ vật của Lý Tưởng đã kết thúc ở đây thì một tia lửa khác lại loé lên trên bầu trời.
“Đùng…’’
Nó nổ tung giữa không trung, lần này không phải là đoá hoa đang nở rộ nữa mà là một con rồng năm móng đang bay lượn.
“A, rồng, là rộng, chân lòng đã hiện thân.
’’ Các vị đại thần đều không thể ngồi yên, đồng loạt đứng lên, chỉ vào con rồng chợt vụt sáng trên bầu trời rồi biến mất mà hét lên.
Một đại thần giỏi nịnh nọt nào đó định thần lại, lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, cao giọng nói: “Từ trên trời giáng xuống, Hoàng thượng chính là chân long xoay người, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
’’
Sau đó các đại thân khác mới lấy lại tinh thần, một đám quỳ xuống trên mặt đất, hô to vạn tuế.
“Ha ha ha…’’ Hoàng thượng trong lòng vui mừng, cực kỳ cao hứng, dường như hắn đã có thể nhìn thấy dáng vẻ quân lâm thiên hạ của mình.
Ngược lại, sắc mặt của Phụng Khiêm Bắc Lăng và người của chín thành khác trở nên cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười trên môi, so với các đại thần văn võ đang quỳ trên mặt đất, đám người bọn họ ngồi ở đó trông có vẻ vô cùng chói mắt.
Khi ánh mắt của Hoàng thượng quét về phía bọn họ bỗng loé lên một tia sáng lạnh lẽo, đồng thời trong mắt đám người kia cũng hiện lên một tia sát ý nhàn nhạt.
Nếu không loại bỏ Lý Tưởng, Đông Lăng chắc chắn sẽ vượt qua các quốc gia khác.
Tên yêu nghiệt Lý Tưởng kia không thể không chết!
Cửu hoàng thúc vẫn luôn giống như một người ngoài cuộc, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người đấu tranh gay gắt trong Ngự Hoa viên nho nhỏ này, sau đó nhìn lên bầu trời đêm tăm tối, trong lòng hắn lặng lẽ nói: “Hôm nay cũng nên thay đổi rồi!’’
Ngay khi Hoàng thượng cao hứng đến mức quên hết tất cả thì lại có mộ tin tức tốt truyền đến, Thái giám mừng rỡ nói: “Hoàng thượng vạn phúc, ông trời phù hộ Đông Lăng, Quý phi nương nương vừa mới chẩn mạch có hỉ.
“Quý phi có hỉ?’’
Giọng nói của Thái giám không lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người bừng tỉnh, đặc biệt là Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng và các vị Hoàng tử khác, ý cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Tạ Quý phi vào cung nhiều năm như thế nhưng vẫn không mang thai, tại sao trùng hợp lại mang thai trong khoảng thời gian này, hơn nữa còn được thái y phát hiện vào đúng hôm nay, trong đầu các vị Hoàng tử đồng loạt nhớ đến một người: “Phượng Khương Trần!’’
Yêu nghiệt! Các vị hoàng tử hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân chuyên đi gây hoạ Phượng Khương Trần kia.
Danh Sách Chương: