Cửu Hoàng thúc thật sự rất quá đáng, rõ ràng chính bản thân hắn cũng muốn mà còn ép nàng phải mở miệng… ui da, sao nàng có thể đi thích một tên như hắn được vậy.
“Đến lúc đó có muốn làm ta cũng không nghe đâu…” Cái gì gọi là được một tấc lại đòi tiến một thước, cái gì gọi là phúc hắc vô sỉ, chính là hắn đây chứ ai… Phượng Khương Trần còn muốn nói thêm mấy câu nhưng Cửu Hoàng thúc đã bắt đầu di chuyển rồi, hắn nằm nhoài lên người nàng, cần cù chăm chỉ cày cấy.
Hai chân hắn thon dài cùng tấm lưng rộng rãi có lực, bên hông hắn còn quấn vải trắng, nhưng đáng tiếc hai mắt Phượng Khương Trần đã bắt đầu mờ mịt, cho dù lúc này nàng có đang thanh tỉnh đi nữa cũng không thể nhìn rõ trên người Cửu Hoàng thúc có cái gì, mùi thuốc từ người hắn đã bị hơi thở hoan ái của hai người phủ lấp từ lâu…
Mỗi một cú thúc là một lần dùng thêm sức, hắn càng ngày đâm càng sâu, lần này sâu hơn lần trước khiến Phượng Khương Trần không nghĩ được gì nữa, nàng chỉ biết gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt, cùng hắn sướng tới dục tiên dục tử…
Cả đêm hoan ái đưa đẩy nhưng hình như Cửu Hoàng thúc không thấy mệt, ngược lại hắn càng lúc càng điên cuồng, động tác càng lúc càng kịch liệt, giờ phút này Cửu Hoàng thúc đã tự chứng tỏ được bản thân rồi, chứng tỏ được thể lực và sức chịu đựng của mình.
Cũng may chiếc giường này đủ lớn và vững chãi, cho dù hai người có quần nhau mãnh liệt tới đâu cũng không thấy có tiếng cọt kẹt cọt kẹt, mà âm thanh duy nhất là tiếng rên rỉ mềm mại của Phượng Khương Trần đã bị Cửu Hoàng thúc nuốt hết trong bụng.
Trên giường ý xuân ngập tràn, tiếng thở dốc, âm thanh vui thích cùng tiếng hít thở nặng nề của nam nhân lẫn lộn với nhau, dường như đang âm thầm phổ ra bản nhạc hài hòa tươi đẹp nhất, mãi đến lúc Cửu Hoàng thúc bắn hết hạt giống của mình vào trong cơ thể Phượng Khương Trần thì mọi chuyện mới chấm dứt.
Cả người Cửu Hoàng thúc toàn là mồ hôi, hắn cúi đầu ghé sát vào Phượng Khương Trần, mặt mày vui vẻ thỏa mãn.
Cuối cùng cũng ăn được nữ nhân này từ trong ra ngoài, hương vị đúng là tuyệt vời như hắn nghĩ… “Ta không chịu được… Ngài ngồi dậy đi, đừng có đè ta nữa.
” Phượng Khương Trần lúc này mới đúng là không còn tí sức nào, tay cũng không nhấc lên nổi, cái ấy ấy của Cửu Hoàng thúc vẫn còn ở bên trong nàng chưa rút ra, lúc này nàng cũng chưa nhúc nhích gì được, chỉ hi vọng tên này mau buông tha cho nàng.
Nếu còn tiếp tục không chừng nàng sẽ chết ngay dưới thân Cửu Hoàng thúc mất!
Nhìn dáng vẻ của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc nghĩ có lẽ hắn đã đòi hỏi hơi nhiều, lần đầu nếm thử vị ngon nên hơi mất khống chế tí, hơn nữa hắn cảm thấy Phượng Khương Trần cũng có vẻ hài lòng với mình nên đúng là kìm lòng không đặng còn muốn ăn thêm, hoàn toàn dựa vào bản năng mà cùng nàng lăn qua lăn lại, đồng thời thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Cũng may Phượng Khương Trần vẫn còn dấu ấn bảo hộ của Phượng Ly, bằng không làm sao nàng còn có thể tỉnh táo trước mấy yêu cầu lăn giường của Cửu Hoàng thúc được.
Nhìn dáng vẻ mềm mại không còn chút sức của Phượng Khương Trần hắn thấy rất đau lòng, đồng thời cũng thấy tự hào về bản thân, cúi người ôm chặt lấy Phượng Khương Trần, thương tiếc hôn lên trán nàng một cái.
“Nàng chê ta nặng, vậy đổi lại nàng đè lên ta đi, ta sẽ không chê nàng nặng.
” Cửu Hoàng thúc ôm siết Phượng Khương Trần vòng xuống giường, vị trí hai người hoán đổi, lúc này Phượng Khương Trần lại ở trên Cửu Hoàng thúc.
Nơi riêng tư hai người vẫn còn liên kết chặt chẽ với nhau, lúc này vừa động người một cái lập tức dục vọng của Cửu Hoàng thúc đang ở trong nàng cũng động theo, nhẹ nhàng ma sát vách thịt bên trong, Phượng Khương Trần rên rỉ một tiếng khẽ nhúc nhích thân mình, thứ chất lỏng đặc sền sệt chảy dọc đùi trong nàng rồi dính sang chân hai người…
Phượng Khương Trần thấy không thoải mái, khóe môi hơi giật giật, âm thanh da thịt ma sát với nhau và tiếng nước nhớp nháp mơ hồ, dường như trong không khí còn phảng phất chút cảm giác ái muội khó nói, kết hợp với thứ mùi hơi hơi tanh thật khiến người ta không nhịn được mà liên tưởng lung tung.
Danh Sách Chương: