Cỏ đầu tường trước giờ luôn chết sớm, đã đứng chung một chỗ với Cửu hoàng thúc thì không thể làm mất mặt Cửu hoàng thúc, không thể làm mất mặt bộ quần áo tôn quý này.
Hôm nay nàng đại diện cho Cửu hoàng thúc, trên một người dưới vạn người, gánh không nổi cái mặt này, nàng muốn nhu nhược cũng không thể, Cửu hoàng thúc định không đưa bộ y phục này cho nàng mặc, tránh làm bẩn bộ y phục này.
Khóe miệng Phượng Khương Trần hơi cười, đủ để cho thấy lập trường của mình, hai mắt của hoàng thượng căng thẳng, loé lên một tia sát khí, lập tức nếu có việc lạ sẽ trở mặt, cất cao giọng nói: “Miễn lễ.
”
Ngữ khí của hoàng thường vẫn uy nghiêm mà lạnh lùng giống như thường, ngoại trừ Phượng Khương Trần, không ai biết vị đế vương này vừa nổi cơn tức giận đến muốn giết người.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
” Các vị thái y sau khi đứng dậy, quân tử biết đường lo cho chính mình, lấy đó để chứng minh mình không quen biết Phượng Khương Trần.
Hôm nay Phượng Khương Trần thật sự là quá chói mắt, đừng nói đến toàn thân khí phái, bộ quần áo trên người nàng đã khẳng định nàng không thể bị người ta khinh thường.
Hoàng thượng ngồi xuống ở chủ vị, thái giám dâng trà và điểm tâm lên, hoàng thượng chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt vừa ngước lên đã rơi trên người Phượng Khương Trần, giống như là mới nhìn đến Phượng Khương Trần, biến sắc, nghiêm khắc nói: “Khương Trần, trang phục hôm nay của ngươi đã quá phận, người đâu, lột bỏ quần áo trên người Phượng tiểu thư cho trẫm.
”
Đây chính là đế vương, một câu trước vẫn rất bình thường, câu sau đã biến thành sát ý.
“Vâng.
” Thái giám trong cung không dám làm trái lệnh của hoàng thượng, xông lên trước như bầy sói đói, thái ý của Thái y viện xem xét thấy tình hình có vẻ không ổn, lần lượt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lùi lại càng xa hơn.
Bọn hắn biết hôm nay Phượng Khương Trần đã phạm sai lầm rồi, làm người thì phải khiêm tốn, bình thường Phượng Khương Trần đều làm rất tốt, nhưng hôm nay thật sự là quá kiêu căng.
Nào ngờ thái giám mới cách Phượng Khương Trần ba bước chân đã nha hoàn bên cạnh nàng ngăn cản: “Các ngươi dám!”
Rõ ràng là đàn bà con gái yếu đuối, biểu cảm hung ác lúc này lại làm cho đám nam nhân sợ hãi, dám chặn ở phía trước để bảo vệ Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cười…
Người của Cửu hoàng thúc quả nhiên không tầm thường, nàng mang vào cung là đúng!
“Phượng Khinh Trần, ngươi thật to gan, dám làm trái thánh chỉ.
” Hoàng thượng tức giận đập bàn làm điểm tâm và chén trà trên bàn run nhẹ, hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào Phượng Khinh Trần.
Đế vương giận dữ, quần thần sợ hãi, “phịch, phịch, phịch” mọi người trong phòng đều quỳ xuống, mà người quỳ xuống sau cùng lại mỉm cười trông có vẻ rất hờ hững.
Đối mặt với ánh mắt trực tiếp của hoàng thượng, hiếm ai có thể kiêu ngạo không run sợ, nhưng hết lần này đến lần khác Phượng Khinh Trần là một trong số đó, như muốn nói rõ nàng không muốn cúi đầu trước Hoàng thượng.
Mọi người đều biết, hôm nay bắt Phượng Khinh Trần lột đồ chính là muốn làm mất mặt Cửu hoàng thúc, nếu hôm nay Phượng Khinh Trần lùi bước thì sau này nàng không thể giữ khí phách ở trước mặt Hoàng thượng, thậm chí còn liên lụy tới Cửu hoàng thúc.
Hoàng thượng híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Dù về công hay về tư, ông ta đều phải lột quần áo của Phượng Khinh Trần!
Lá gan của lão Cửu càng ngày càng lớn, dám tự tiện tuyên bố chuyện riêng của mình cũng thôi đi, lại dám để một con bé mồ côi như Phượng Khinh Trần mặc y phục Cửu vương phi tiến cung, đây là có ý gì?
Hắn không xem Hoàng thượng như ông ta ra gì sao?
Hoàng thượng nổi trận lôi đình chỉ muốn lợi dụng cơ hội chèn ép Cửu hoàng thúc, có điều ông ta lại quên rằng Cửu hoàng thúc làm như vậy để cắt đứt suy nghĩ muốn lấy hắn của Sở Trường Hoa, giúp ông ta thoát khỏi những rắc rối nghiêm trọng.
Danh Sách Chương: