“Nói đến Thương Sơn Mặc Vân, thời gian trước ta từng điều tra rồi, có phát hiện ra một điểm đáng ngờ.
Sau khi con ngựa kia bị người ta đánh cắp, sau nhiều lần qua tay thì rơi vào tay một tên tiểu quan, tiểu quan kia bèn dâng con ngựa lên hiếu kính ta.
Vốn dĩ thì cũng không có gì, nhưng khi ta cẩn thận điều tra, ta phát hiện ra những chủ nhân trước của con ngựa này đều đã bốc hơi.
Nói cách khác, con ngựa này đã sớm là được tính toán sẽ đưa đến cho ta.” Từ lúc Vương Cẩm Lăng lên đường, y đã truyền tin đến cho Trác Đông Minh, bảo hắn đi tra ngựa và Phù Lâm, kết quả lại không tra được gì cả, mà càng chính là không tra được, thì mới càng khiến người ta hoài nghi.
Phù Lâm cứ như xuất hiện từ hư vô.
“Mục đích của hắn ta là tiếp cận ta hoặc Cửu Hoàng thúc sao? Nếu là vậy, vì sao hắn ta phải đưa ngựa đến trên tay huynh, mà không phải đưa đến trong tay tay hay Cửu Hoàng thúc?” Phượng Khương Trần cũng không ngạc nhiên, chỉ là không hiểu vì sao Phù Lâm muốn chọn con đường của Trác Đông Minh.
“Muốn tặng ngựa cho nàng hay Cửu Hoàng thúc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn không tìm được một lý do tốt, cũng không biết cách làm sao để người khác không nghi ngờ.
Tặng cho ta, rồi từ ta đưa đến nàng, sao nàng có thể hoài nghi được? Sau này coi như nhắc tới, chúng ta cũng chỉ cho là trùng hợp.”
“Dù sao trước đó ta cũng đã đi tìm ngựa tốt khắp nơi, muốn tặng một con cho nàng.
Tài cưỡi ngựa của nàng thiên hạ vô song, hẳn phải đến chín phần mười là ta sẽ tặng Thương Sơn Mặc Vân cho nàng, mà dù không tặng nàng thì ta cũng sẽ đưa cho Cửu Hoàng thúc.
Dù sao có một con ngựa như Thương Sơn Mặc Vân, ta cũng khó tránh!”
Trác Đông Minh nhớ tới ánh mắt khi Phượng Khương Trần nhìn Hãn Huyết Bảo Mã và Thương Sơn Mặc Vân ở Thú uyển.
Ngay từ lúc đó, hắn đã nghĩ, nếu có một ngày mình san bằng được Nam Lăng và Tây Lăng, nhất định hắn sẽ tìm được một con ngựa tốt nhất cho Phượng Khương Trần.
Vậy nên, khi thấy Thương Sơn Mặc Vân của Phù Lâm, dù Trác Đông Minh biết rõ nó có lai lịch bất chính, hắn cũng thu về tay.
Với tài cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần, cũng chỉ có bực ngựa như Thương Sơn Mặc Vân, mới có thể xứng với nàng.
Phượng Khương Trần hơi giật mình một chút, lập tức cười nói có vẻ ngạc nhiên: “Ta thật sự không biết, huynh còn có tâm tư này đấy, vì sao lại muốn tìm ngựa cho ta?”
Trác Đông Minh tự nhiên hào phóng, cũng không có nửa phần nào là xấu hổ: “Nàng cưỡi ngựa giỏi, tất nhiên ngựa bình thường sẽ không tôn lên được tài năng của nàng.
Dù sao đi nữa, tất nhiên muốn đưa lễ là phải đưa tốt, nếu không còn làm thế nào nữa?” Thật ra Trác Đông Minh không hề tồn tại tâm tư khác, chỉ đơn thuần là thưởng thức tài cưỡi ngựa của Phượng Khương Trần.
Lúc này Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở ra, lập tức nghĩ đến chuyện thời gian trước Trác Đông Minh bày tỏ muốn kết hôn lấy vợ, thầm cho là mình nghĩ nhiều quá rồi, thật đúng là ảo tưởng mình “người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.”
“Cưỡi ngựa giỏi không nhất định phải có ngựa tốt mới thể hiện ra được, huống chi hiện tại ta cũng không dùng ngựa được, đừng lo lắng cho ta!” Phượng Khương Trần từ chối trong vô thức.
Vừa chuyển đề tại, nàng lại nhớ ra chuyện chính: “Nếu nói như vậy, mục đích của Phù Lâm là tiếp cận ta, nhưng hắn ta tiếp cận ta là để làm gì, vừa khéo ta cũng đâu có thứ gì đáng giá cho hắn mưu đồ?”
TDC cười, không thèm để ý: “Một con ngựa thôi cũng phí nhiều tâm tư như vậy.
Về phần Phù Lâm tiếp cận nàng, phân tích của Cẩm Lăng là hẳn Phù Lâm muốn thông qua nàng để tiếp kiến Cửu Hoàng thúc hoặc là người khác.
Dù sao ai ai bên cạnh nàng cũng có thể xem là nhân tinh, muốn tiếp cận rất khó, chỉ có ngươi là dễ xuống tay nhất.
Chỉ cần lấy được sự tín nhiệm của nàng, thì bất kể là Cửu Hoàng thúc hay Cẩm Lăng, cũng không phòng bị nhiều với Phù Lâm nữa.”
“Hình như là vậy…” Phượng Khương Trần nhớ lại biểu hiện của Phù Lâm lúc ở Thái Thú phủ của Dịch Thủy Thành.
Trước nguy hiểm như vậy, hắn ta lựa chọn cùng ra tay với nàng, không phải chỉ là để nàng tin tưởng sao? Nếu không phải ngày hôm nay trùng hợp, sớm muộn gì nàng cũng bỏ đi nghi ngờ trước đây, tin tưởng Phù Lâm, rồi để hắn ta sẽ tiếp cận nàng và những người bên cạnh nàng.
Tưởng tượng việc Phù Lâm cố ý tiếp cận mình, cả người Phượng Khương Trần lập tức trở nên lạnh lẽo…
Danh Sách Chương: