Vĩnh Xương hầu và Trấn Quốc công là cá mè một lứa, Trấn Quốc công thích chơi đùa với các tiểu nam đồng, trong khi Vĩnh Xương hầu thích chơi với các tiểu nữ đồng và thai phụ.
Khi xét nhà, quan binh phát hiện ra một căn phòng tối om ở Vĩnh Xương hầu phủ, bên trong đó có hơn hai mươi tiểu cô nương đang trần truồng.
Đứa lớn nhất trong những tiểu cô nương đó khQuáng chừng mười hai tuổi, nhỏ nhất mới sáu tuổi, đứa nào đứa nấy xanh xao vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác mơ nàng, cả người chi chít vết thương, rõ ràng các nàng đã bị Vĩnh Xương hầu chơi chán rồi nhốt ở trong đó chờ chết.
Sau khi biết được tin tức này, trái tim Phượng Khương Trần không ngừng đau nhói, nàng nghĩ đến Tiểu Trí chết trong đại lao của Huyết Y vệ, đứa bé kia dùng đôi mắt của mình cầu xin nàng báo thù giúp nó, nhưng cuối cùng nàng vẫn chưa làm được.
Phượng Khương Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người lương thiện, nhưng sau khi biết chuyện, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng bảo Đồng Giác và Đồng Dao âm thầm mua một căn nhà ở ngoại thành rồi mua lại tất cả những tiểu cô nương không người nhận ở trong Vĩnh Xương hầu phủ đưa ra ngoại thành nuôi dưỡng.
Chờ đến khi cuộc thi đấu giữa nàng và Tô Quán kết thúc, nàng sẽ đến thăm bọn họ, nếu có thể nàng cũng sẽ cố gắng chữa trị cho bọn họ, các nàng cũng giống như Tiểu Trí, đều là người đáng thương, chỉ là các nàng hạnh phúc hơn Tiểu Trí, ít nhất vẫn còn sống.
Phượng Khương Trần ngồi trong thư phòng suy nghĩ đến những chuyện hỗn độn ấy, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, mặc dù nàng hiểu rằng dù ở bất cứ thời đại nào cũng sẽ có những chuyện tối tăm và máu lạnh như thế xảy ra, nàng không thể quản được tất cả, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng không nhìn thấy, còn nếu nàng đã chứng kiến thì tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện này không liên quan gì đến tinh thần hiệp nghĩa và lương thiện, nàng chỉ không muốn cắn rứt lương tâm mà thôi.
Mãi đến khi Đồng Giác bước vào và nói với Phượng Khương Trần nước đã chuẩn bị xong, nàng có thể đi tắm, lúc này Phượng Khương Trần mới thu hồi những suy nghĩ trong đầu mình, không nghĩ đến những chuyện khiến mình cảm thấy phiền lòng ấy nữa.
Sau khi tắm rửa xong thì đã đến giờ ăn tối, bởi vì trước đó đã ăn không ít điểm tâm ở trên xe ngựa của Cửu hoàng thúc nên bữa tối Phượng Khương Trần cũng không ăn nhiều lắm, sau khi ăn hết non nửa bát, nàng bảo Đông giác và Đông Dao thu dọn xuống.
Đồng Giác và Đồng Dao hơi lo lắng, bình thường tiểu thư các nàng đã ăn ít, hôm nay lại càng ăn ít hơn, Đồng Giác muốn khuyên nhủ một chút nhưng Đồng Dao lại kéo nàng lại, ý bảo nàng đừng nói gì.
Đồng Giác hỏi Đồng Dao tại sao, Đồng Dao chỉ lắc lắc đầu, không chịu nói thêm.
Đồng Dao đoán tâm trạng của tiểu thư các nàng không tốt có lẽ là liên quan đến thứ đồ kỳ quái trong thư phòng kia, nhưng tiểu thư đã dặn nàng không nói, nàng cũng không thể nói.
Biết tâm trạng của Phượng Khương Trần không tốt, hai nha hoàn cũng không dám nhiều lời, sau khi thu dọn xong xuôi lập tức đi xuống, đồng thời dặn dò người trong phủ nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy tiểu thư.
Phượng Khương Trần đi dạo bên ngoài hai vòng, mãi đến khi tối mịt mới về phòng, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lam Cửu Khánh đang ngồi trong phòng nàng…
Danh Sách Chương: