Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nào biết mới ra tới cửa đã bị thị vệ canh gác bên ngoài nhà gỗ ngăn lại: “Phượng cô nương, chủ nhân có lệnh người không được ra ngoài, mời người nghỉ ngơi cho khỏe.


“Ta không sao nữa, nói cho chủ nhân các ngươi ta có thể trở về thành.

” Trên thực tế nàng ngủ một giấc thấy khá hơn nhiều, đầu gối cũng bớt đau hơn, không cần nghĩ cũng biết có người xử lý thay nàng.

Về phần trở về thành, Phượng Khương Trần tin chắc Cửu Hoàng thúc cũng có chuẩn bị, dù sao nếu nàng bị thua thì sẽ làm Cửu Hoàng thúc bẽ mặt.


“Thần xin lỗi, mệnh lệnh của chủ nhân, chúng thần chỉ có thể chấp hành, chủ nhân mời Phượng cô nương nghỉ ngơi cho tốt.

” Thị vệ vẫn không nhúc nhích đứng trước mặt Phượng Khương Trần, kiên quyết ngăn cản đường đi của Phượng Khương Trần khiến người khác muốn nổi điên.

Phượng Khương Trần luôn thích quân nhân chấp hành mệnh lệnh không hơn không kém, nhưng mà bây giờ bị áp lên người mình, Phượng Khương Trần mới phát hiện có bao nhiêu chán ghét.

Phượng Khương Trần biết không có mệnh lệnh Cửu Hoàng thúc thì hai tên thị vệ sẽ không nhường đường cho nàng nên cũng không so đo với bọn họ.

“Phiền các ngươi thông báo một tiếng, ta muốn gặp chủ nhân các ngươi.

” Chắc chắn Cửu Hoàng thúc biết rõ ngày mai là ngày tỷ thí quan trọng, đương nhiên nếu Cửu Hoàng thúc không đưa nàng về thành, nàng cũng không có cách nào khác.

Thị vệ canh gác nhìn nhau một cái rồi gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng thì cách vách nhà gỗ mở ra, Cửu Hoàng thúc bước ra, nhìn thấy Phượng Khương Trần tỉnh lại đầu tiên là thấy vui vẻ, ngay sau đó nhíu mày nói: “Đại phu nói thân thể ngươi suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt, ai cho nàng dậy?”
Nói xong còn không quên trừng thị vệ đang ngăn cản Phượng Khương Trần, trách bọn họ không tôn trọng Phượng Khương Trần, hai tên thị vệ cũng không dám giải thích, yên lặng lui về phía sau một bước cúi đầu.


“Là ta tự dậy, Cửu Hoàng thúc đừng trách bọn họ, chính Khương Trần là đại phu của mình, Khương Trần đã không sao rồi.

” Phượng Khương Trần tiến lên một bước hành lễ, chứng minh hiện tại bản thân rất tốt, có thể trở về thành rồi.

Bây giờ trở về thành còn có thể ngủ thêm một giấc.

Cửu Hoàng thúc sải bước, khi Phượng Khương Trần vừa mới hành lễ xong thì đỡ người lên: “Ngốc quá, thân thể không tốt còn hành lễ cái gì, đại phu thì sao chứ, đại phu cũng sẽ bị bệnh thôi.


Nói xong cũng mặc kệ Phượng Khương Trần có đồng ý hay không, ôm eo Phượng Khương Trần, quay người một cái đưa người vào nhà gỗ.

“Cửu Hoàng thúc.

” Phượng Khương Trần giãy giụa, làm sao cũng không tránh được cái ôm của Cửu Hoàng thúc.

Cửu Hoàng thúc không quan tâm ý kiến của Phượng Khương Trần, mạnh mẽ ấn người lên giường: “Đại phu yêu cầu nàng nghỉ ngơi.



Một giây sau khi đặt Phượng Khương Trần trên giường kia, Cửu Hoàng thúc cảm giác tim mình đập cũng nhanh hơn, miệng khô lưỡi nóng, chỗ dưới bụng có một sức nóng truyền xuống.

Lỗ tai Cửu Hoàng thúc ửng đỏ, bên tai cũng đỏ lên, biểu hiện cho cái gì Cửu Hoàng thúc biết rất rõ, Cửu Hoàng thúc không dám làm bất cứ cử động nhỏ nào, đôi tay chống bên cạnh Phượng Khương Trần, cơ thể chống lên phía trước, cứ vậy lẳng lặng nhìn Phượng Khương Trần dưới thân mình…
Hắn cần thời gian bình ổn lửa dục mới dâng lên trong lòng.

Sự việc tới quá nhanh quá bất ngờ khiến FCửu Hoàng thúc kinh hoàng trong vài giây, cũng may hắn luôn mang bộ mặt lạnh vô cảm, trừ hắn ra không ai phát hiện hắn không bình thường.

Hai người dựa cực gần, Phượng Khương Trần mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cửu Hoàng thúc, cả người đều bị Cửu Hoàng thúc vây quanh, thế giới như bị thu nhỏ lại trong cánh tay của Cửu Hoàng thúc, trong một giây Cửu Hoàng thúc trông giống như ông trời của nàng, trong mắt Phượng Khương Trần ngoại trừ Cửu Hoàng thúc thì không còn gương mặt nào khác.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK